Trịnh tiểu ca đầy phẫn nộ,  đến là  khí.
 
“La cô nương quả thực  phân biệt nặng nhẹ, cứ nhất quyết  theo. Thiếu gia định  rõ với cô ,  cho hộ vệ đưa cô  về. Các vị cũng  thiếu gia nhà  lương thiện, còn nghĩ đến thanh danh của một cô nương, nên hai    một chỗ riêng để  chuyện.”
 
Thiệu Thanh Viễn: “…” Lương thiện cái quỷ, Đoạn Khiêm  là cáo già ngàn năm,  thể lương thiện đến  chứ?
 
Trịnh tiểu ca cảm nhận  ánh mắt  mấy  thiện, liền tăng tốc độ  lên hai phần: “Kết quả hai  ở cách đó  xa  chuyện   bao lâu, trong rừng đột nhiên nhảy  mấy con lợn rừng, xông thẳng về phía chúng . La cô nương còn ở đó la hét,  kéo thiếu gia chạy . Cứ thế, đến khi  hồn , chúng   lạc mất thiếu gia và La cô nương.”
 
“Khi tìm  , La cô nương  hôn mê bất tỉnh. Thiếu gia , La cô nương là vì đẩy ngài   nên  rắn cắn, còn lăn xuống sườn núi đập đầu. Chúng  vội vàng đưa  xuống núi, đưa La cô nương đến Huệ Dân Y Quán tìm đại phu chữa trị. Kết quả, nọc độc thì  giải , nhưng  vẫn  tỉnh. Đại phu   lẽ là do đập đầu, cũng  dám tùy tiện  tay, nên bây giờ vẫn  tỉnh .”
 
Trương chưởng quỹ cũng gật đầu ở bên cạnh: “Quả thực như , La cô nương đến nay  hôn mê năm ngày. Đại phu ở Huệ Dân Y Quán  y thuật  bằng các phủ khác, ngay cả Vi đại phu y thuật cao minh nhất cũng  dám tùy tiện  tay.”
 
Đại phu của Huệ Dân Y Quán, ngoài những  từ nhà họ Bạch , cũng sẽ tuyển thêm một  đại phu ở địa phương. Dù  đây cũng là phủ thành biên ải, đại phu y thuật giỏi  ít khi đến đây.
 
“Vậy Đoạn Khiêm bây giờ đang ở phủ họ La?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-2715-cuu-khuong-hoa-cua-ai.html.]
 
“  ạ.” Trịnh tiểu ca gật đầu lia lịa: “Thiếu gia  La cô nương là vì cứu ngài  mới lăn xuống sườn núi, nhưng  nhà họ La   là thiếu gia nhà   đẩy La cô nương xuống. Lúc đó bên cạnh hai    ai khác,  thiếu gia nhà   dối. Đặc biệt là La lão gia ,  đó còn cùng thiếu gia nhà  trò chuyện thâu đêm, xưng  gọi , kết quả mới mấy ngày  lập tức trở mặt  quen . Thiếu gia nhà   giữ  ở phủ họ La, La lão gia , La cô nương  tỉnh thì  cho thiếu gia nhà  .”
 
Nói đến đây, Trịnh tiểu ca hừ lạnh một tiếng: “Ông  thật sự cho rằng thiếu gia nhà     ? Lần  chúng   ngoài  mang theo hộ vệ. Chỉ là thiếu gia cảm thấy La cô nương là vì cứu ngài  mới  nông nỗi , trong lòng áy náy, nên mới mặc cho La lão gia .”
 
“Cũng   thiếu gia ở nhà họ La thế nào. Vì tính mạng của La cô nương, thiếu gia  lấy cả Cửu Khương Hoa   tiền cược. Bây giờ nhà họ La đang mời khắp các đại phu ở Lạc Châu phủ và các châu phủ lân cận, ai cứu tỉnh  nhị cô nương, liền đem Cửu Khương Hoa  cho  đó.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
 
Cố Vân Đông đột ngột ngẩng đầu lên: “Cửu Khương Hoa là của Đoạn Khiêm?”
 
Trịnh tiểu ca gật đầu: “Là thiếu gia nhà  tình cờ  . Ngài  vốn định bán d.ư.ợ.c liệu  cho…  , là đưa cho Thiệu công tử. Thiếu gia , d.ư.ợ.c liệu  nên  giao cho   thể phát huy hết tác dụng của nó, và ngài  cảm thấy Thiệu công tử là  thích hợp nhất.”
 
Thiệu Thanh Viễn liếc   một cái, đừng tưởng    thấy, lúc đầu   là ‘bán’.
 
“Thiệu công tử, ngài mau cứu thiếu gia nhà  . La cô nương  hôn mê lâu như ,   còn cứu tỉnh  . Lỡ như…” Nếu thật sự xảy  chuyện,   nhà họ La sẽ   chuyện điên rồ gì nữa.