Tống đại phu hừ lạnh một tiếng, sờ cằm  vẻ suy nghĩ, một lúc lâu  mới : “Ngươi cầm đồ của  khác, chắc chắn cũng  trả giá một chút gì đó.”
“Được,  đưa bạc,  bao nhiêu?  , còn  tiền khám bệnh của  , cũng đưa cho ngươi luôn.”
Tống Đức Giang tức giận: “Ai cần tiền thối của ngươi? Ngươi coi  là cái gì? Chữa bệnh cho  ngươi là  giúp Bạch Dương trả  ân tình cho ngươi. Hơn nữa quyển y thư quý giá của , há  thể so sánh với chút vật chất tầm thường đó ?”
Cố Vân Đông sắp  tên thần kinh   cho phát điên, nàng cũng   mất kiên nhẫn.
“Vậy rốt cuộc ngươi  thế nào? Ngươi   trả giá cái gì? Mau  .”
“Hừ,  ngươi, cứ cho  hai cân đường trắng gọi là  lệ .” Tống Đức Giang vẻ mặt kiêu ngạo.
“A?” Cố Vân Đông suýt nữa  nước miếng của  sặc chết.
“A cái gì mà a? Ngươi  thể cho tên họ Tào ,   thể cho ?”
Tối qua Tống Đức Giang suýt nữa  nghiêm hình tra khảo, cuối cùng cũng khiến Tào chưởng quỹ khai  lúc đó Cố Vân Đông thần bí  gì với ông  mà khiến ông  vui vẻ bỏ   truy cứu trách nhiệm nữa.
Cũng mới  ,  là túi đường trắng đó là do nàng tặng.
Cố Vân Đông mặt đầy vạch đen. Cho nên ngươi diễn sâu nửa ngày, chính là vì hai cân đường trắng?
Tống Đức Giang thấy nàng nửa ngày   lời nào, nhíu mày, do dự một chút: “Hai cân nhiều quá ? Vậy,  thôi, một cân , yêu cầu   cao chứ?”
Cố Vân Đông vẫn   gì.
Tống Đức Giang  chút  nhịn : “Một cân ngươi chắc chắn  chứ? Nếu thật sự   thì ngươi đưa phần của tên họ Tào cho  là  . Dù  ngươi cũng  nợ ân tình của tên họ Tào, ngươi nợ . Nếu ngươi cảm thấy  thể thất hứa,  ngươi cứ cho , cho  một hai lạng, dù  ngươi cũng  hứa cho bao nhiêu.”
“Tống đại phu, thích ăn ngọt ?” Cố Vân Đông suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cũng hỏi .
Tống Đức Giang  thừa nhận: “Ta  .”
Cố Vân Đông nhướng mày, cũng  vòng vo nữa: “Được ,  đưa cho ngươi là . Tống đại phu ngươi ở đây chờ một lát, giúp  chăm sóc  ,  về ngay.”
“Tốt,  thành vấn đề.”
Cố Vân Đông  một chuyến về khách điếm, khi từ trong phòng , túi vải trong tay   chút nặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-270-dinh-cao-nhan-sinh.html.]
Tống Đức Giang đang     trong phòng,  thấy tiếng bước chân vội đón lên.
Cố Vân Đông đặt túi vải lên bàn, tay còn  còn cầm một cái bát.
Tống Đức Giang ngẩn : “Cái gì ?”
“Ngươi mở  xem.”
Tống Đức Giang luôn cảm thấy  bẫy, nhưng vẫn  kiềm  đôi tay ngứa ngáy của , mở túi vải .
Sau đó, đồng tử của ông  đột nhiên co rụt , lông tơ   dường như đều dựng .
Đường, đường, đường, đường?
Ông    căn bản  nghĩ đến chuyện , dù  ông  cho rằng Cố Vân Đông dù  tặng đường cũng chỉ tặng một cân.
 ở đây,   mười cân chứ?
Chết tiệt, nha đầu  lấy   nhiều như ? Không   ở kinh thành  khó mua ?
“Chỗ  đều tặng cho ngươi. Ngươi  chịu nhận tiền khám bệnh của  ,  đành  dùng cái   thế.” Cố Vân Đông  mở nắp chiếc bát bên cạnh: “Đây là kẹo,  tự , ngọt thanh ngon miệng, ngươi  thể nếm thử.”
Tống Đức Giang liếc , cầm một viên kẹo nhét  miệng.
A a a a a a, ngon đến  ,  thơm  ngọt, cảm giác nhân sinh  đến đỉnh cao.
Cố Vân Đông hỏi ông : “Mùi vị thế nào?”
Tống Đức Giang vô cùng bình tĩnh gật đầu: “Cũng .”
“Vậy ngươi cứ từ từ ăn,  đưa   về nghỉ .”
Tống Đức Giang vẫn gật đầu, chỉ là đợi nàng   khỏi cửa, ông  lập tức nhét hai viên kẹo trái cây  miệng,  đó ôm túi đường trắng  xuống đất, nước mắt lưng tròng.
Quá kích động, thật nhiều đường trắng,   cần  ăn vụng của  khác nữa, trời cao đãi ông   tệ.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“ , còn một chuyện…” Cố Vân Đông  đột nhiên  .
Tống Đức Giang một giây  dậy, kiên cường khống chế biểu cảm  mặt.