Thiệu Thanh Viễn liếc  họ một cái  sải bước  .
 
Hai tên lính gác lập tức lùi ,  thấy đám  hùng hổ phía  trông như đến để gây sự, càng sợ hãi tột độ.
 
Không đợi Thiệu Thanh Viễn mở miệng, cả hai  giật nảy , tức tốc chạy  bên trong.
 
Thiệu Thanh Viễn   đại đường huyện nha,  tấm biển “Minh Kính Cao Huyền” treo  cao,  một tiếng châm chọc.
 
Chẳng bao lâu, từ xa   mấy bóng  vội vã chạy tới.
 
Người dẫn đầu là một nam tử  bốn năm mươi tuổi, mặc quan phục, mặt mày cau , trán lấm tấm mồ hôi, hùng hổ bước đến.
 
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Hắn liếc Thiệu Thanh Viễn một cái, giận dữ : “Ngươi là ai? Có  đây là nơi nào ? Các ngươi to gan thật, dám phá hoại cửa huyện nha, đây là coi thường triều đình, bắt các ngươi c.h.é.m đầu cũng  oan.”
 
Thiệu Thanh Viễn đ.á.n.h giá  một lượt: “Ngươi là Lữ đại nhân?”
 
“Là  thì ?”
 
“Nếu đúng là ngài,  thì  cần  giả vờ ở đây nữa. Ta là ai,  đến đây  gì, trong lòng ngài hẳn  rõ,  cần    nhiều.”
 
Trên mặt Lữ đại nhân thoáng qua một tia mất tự nhiên, nhưng  nhanh  trấn tĩnh , quát lạnh: “Ta   ngươi đang  gì, ai  ngươi là kẻ cuồng đồ từ  đến?”
 
Thiệu Thanh Viễn “Ồ?” một tiếng,  lôi Tiêu Chí từ phía  , đẩy lên phía .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-2693-choi-bay-choi-bien.html.]
“Tên bộ khoái  đêm qua  rời thôn Đại Cốc, sáng nay cửa thành  mở liền  báo tin cho Lữ đại nhân,  Lữ đại nhân     xảy  chuyện gì?” Chàng  về phía Tiêu Chí: “Ngươi   rõ với đại nhân của ngươi ?”
 
Tiêu Chí  dám tin  . Lữ đại nhân và Tôn bộ đầu đồng tử co rút , cũng kinh ngạc  kém.
 
Hắn ? Hắn  hết  chuyện ? Ngay cả ai  báo tin,  những gì mà cũng rõ ràng đến thế!!
 
Thiệu Thanh Viễn  một tiếng: “Lữ đại nhân  thừa nhận cũng  ,  cũng  ngại kể  một ,   để cho các vị bô lão bên ngoài  rốt cuộc  xảy  chuyện gì.”
 
Sắc mặt Lữ đại nhân vô cùng khó coi, đặc biệt là khi  thấy cánh cửa  húc đổ. Hắn hối hận vô cùng vì  cho  chặn cửa, nếu  bây giờ   thể đóng cửa ,  đến mức  nhiều  xem náo nhiệt như .
 
Hắn dĩ nhiên  đoàn của Thiệu Thanh Viễn  bình an đến huyện thành, họ   cổng thành    đến báo tin cho .
 
Điều   ngoài dự đoán của , và điều khiến  càng bất an hơn là những   phái … một tên cũng  trở về.
 
Trong lòng Lữ đại nhân bắt đầu hoảng loạn. Vì , khi Thiệu Văn kể  rõ ràng  chuyện xảy  ở thôn Đại Cốc và Tiểu Cốc, phản ứng đầu tiên của  là chối bay chối biến.
 
“Những chuyện   liên quan đến bản quan. Các ngươi  Liễu Đại Đức là nghĩa  mà phu nhân bản quan nhận chỉ là lời  vô căn cứ. Người   ở đây, các ngươi định vu khống bản quan ? Hừ, bản quan dù  cũng là mệnh quan triều đình,   các ngươi  định tội là định tội ? Đặc biệt là mấy  nhà họ Trình , họ sớm  bất mãn với phán quyết của bản quan, tự nhiên sẽ nắm lấy cơ hội để trả thù. Theo luật pháp Đại Tấn, loại    thể  chứng nhân để định tội  khác. Còn những  còn , cũng chỉ là lời  suông, căn bản   bằng chứng.”
 
Trong tình trạng căng thẳng như  mà Lữ đại nhân vẫn  thể  một tràng dài, xem   sớm chuẩn  tâm lý.
 
Thiệu Thanh Viễn lướt mắt qua đám chủ bộ, sư gia  lưng , : “Ai  Liễu Đại Đức   ở đây?”
 
“Có ý gì?” Lữ đại nhân và đám  Tôn bộ đầu đồng loạt  .