Thiệu Thanh Viễn  từ xa , đôi mắt  nheo .
 
Hắn bước đến chỗ Thái Việt,   theo bản năng   động tác phòng , thấp giọng : “Ta lập tức   việc đây…”
 
Định bỏ , Thái Việt  Thiệu Thanh Viễn một tay giữ : “Ta   với ngươi , hiện tại ngươi còn  thể xuống giường. Đừng   việc, ngươi  thể dưỡng vết thương   lành lặn bảy tám phần  khi xuống thuyền  là quá  .”
 
Thái Việt càng thêm bồn chồn lo lắng.
 
Thiệu Thanh Viễn nhíu mày, nghĩ  : “Ngươi  cần thấy  ở bên cạnh chúng  ăn ở miễn phí. Biểu thẩm của ngươi còn giữ hai ngàn lượng bạc là của ngươi. Nếu ngươi thấy áy náy,  cứ dùng hai ngàn lượng bạc đó  chi phí. Như , ngươi  thể an tâm hơn  .”
 
Thái Việt ngẩn ngơ ngẩng đầu,  .
 
Sau đó,   Thiệu Thanh Viễn đưa về khoang thuyền, bắt đầu chữa trị vết thương.
 
Có lẽ lời  của Thiệu Thanh Viễn   tác dụng, Thái Việt  còn vội vã   việc nữa, mà ngoan ngoãn ở yên trong khoang. Trừ lúc ăn cơm và  vệ sinh,   bước  ngoài một bước.
 
May mắn là   thể  phong cảnh bên ngoài qua cửa sổ khoang thuyền. Khi thuyền cập bến, thấy Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử nhanh nhẹn nhảy xuống thuyền,  cũng lộ  vẻ hâm mộ.
 
Suốt chặng đường , tình trạng của Thái Việt tuy vẫn   lắm, nhưng dần dần,     đôi ba câu, đặc biệt khi đối diện với Trì Trì,  luôn  vẻ kiên nhẫn khác thường.
 
Bến đỗ thứ hai của con thuyền là Hà Định Phủ. Cố Vân Đông nhớ rằng quê hương của Nghiêm Nhã, Nghiêm Linh chính là ở nơi .
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
 
Vừa nghĩ đến đây, nàng chợt trông thấy một bóng dáng quen thuộc.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-2556-nu-nhan-giat-ao-ben-bo-song.html.]
Cố Vân Đông kinh ngạc  nữ nhân đang  xổm bên bờ sông giặt quần áo : Nghiêm Linh ư?
 
Nghiêm Linh  rơi  cảnh  tự   bờ sông giặt giũ đến nông nỗi  ? Xem     Nghiêm gia đưa về, cuộc sống của nàng  càng thêm khó khăn.
 
Cố Vân Đông thầm nghĩ nàng  đáng đời. Sống yên  ở Hà Định Phủ  chẳng   hơn ? Cứ nhất định  lên Quốc Tử Giám ở kinh thành,   để trượng phu nàng  là Mã Bình Xuyên cố ý hãm hại Vân Thư trong kỳ thi. Gieo gió ắt gặt bão mà thôi.
 
Cố Vân Đông  nhạt một tiếng,   Nghiêm Linh nữa, bế Trì Trì xuống thuyền  dạo.
 
Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử   nữa  đến khu bến cảng gần đó. Cố Vân Đông  hướng bọn họ rời   chút ngạc nhiên, hỏi Thiệu Thanh Viễn bên cạnh: “Hai đứa nó tính toán chia  hành động ?”
 
“Hai ngày nay chúng nó cứ lẩm nhẩm bàn tính, kế hoạch   hai tờ giấy lớn, chắc là giờ  thực hiện.”
 
Cố Vân Đông lập tức thấy tò mò. Chẳng qua Cao Tử  chạy mất hút, còn Trịnh Tuyền Thủy thì cứ     bên cạnh bến tàu, ánh mắt luôn di chuyển   những  qua .
 
Chẳng mấy chốc, Trịnh Tuyền Thủy đỡ dậy một hán tử gầy yếu, vì quá mệt nhọc mà ngã gục  đất.
 
Ngay lúc những  xung quanh giật  và quản sự chạy tới, Trịnh Tuyền Thủy chen  đám đông,   mặt  ,   cứu tỉnh hán tử .
 
Người vây xem đều kinh hô, khen ngợi. Trịnh Tuyền Thủy chỉ khiêm tốn đáp: “Ta là đại phu, cứu tử phù thương vốn là bổn phận. Vị đại thúc  té xỉu do lao lực quá độ. Ta    một vòng, thấy  ít  đều  vết thương  , còn vị đại bá , bước  xiêu vẹo, hốc mắt sưng to, chắc là  mấy đêm  ngủ yên giấc, ngươi…”
 
Trịnh Tuyền Thủy  năng chững chạc,  nhanh  thu hút  ít  đến.
 
Nhờ việc  cứu   đó, tuổi tuy  lớn nhưng so với Cao Tử   sức thuyết phục hơn. Thế là chẳng mấy chốc,    thử mời  xem bệnh.