Khóe miệng Thái Việt run rẩy hai cái, hai tròng mắt  thâm u  thấy  đáy.
 
Nó vẫn   lời nào, ngay cả Cố Vân Đông cũng   nó đang nghĩ gì.
 
Trương Chí Phàm  xong, nhưng  Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn đều   vẻ mặt  lòng, chỉ  thể tiếp tục : “A Việt, ngươi chẳng những    chổi, ngươi còn là phúc tinh. Kỳ thật còn  một chuyện,    với ngươi. Bà ngoại ngươi… năm  đầu năm  gặp một vị cao tăng đắc đạo, vị cao tăng  , nàng năm  tháng Tám sẽ gặp một đại kiếp nạn sinh tử, trừ phi  quý nhân tương trợ, mới  thể tránh thoát.”
 
Nghe thấy nhắc đến Lão phu nhân nhà họ Trương, Thái Việt rốt cuộc ngẩng đầu lên,  về phía Trương Chí Phàm.
 
Người  : “Sau đó bà ngoại ngươi quả nhiên sinh bệnh, mắt thấy khí sắc càng ngày càng kém.  lúc  ngươi  đến nhà họ Trương. Bệnh của bà  mấy ngày thì  lên, đến tháng Tám, bà cũng   chút chuyện gì. Bà ngoại ngươi  tin ngươi chính là vị quý nhân . Bà đối đãi với ngươi cực , liên lụy yêu cầu chúng  cũng  phụng thờ ngươi. Trong lòng chúng  tự nhiên  , cho nên  cho ngươi sắc mặt . Mãi cho đến tháng Mười Một, cũng chính là mấy ngày  khi bà ngoại ngươi qua đời,   đến cửa   nhận nuôi ngươi. Bởi vì bà ngoại tuổi  lớn, sợ  khi nào xảy  chuyện ngươi   sống ,   ngươi tìm đường lui, liền đồng ý với nhà nhận nuôi .”
 
“Ai ngờ, việc  còn đang thương lượng, mẫu  liền đột nhiên xảy  chuyện. Hiện tại ngẫm ,  lẽ vận mệnh chú định sớm  sắp đặt, mẫu   đưa  ngươi, vị quý nhân , kiếp nạn của nàng cũng liền tới .”
 
Thái Việt vẻ mặt khó  thể tin, là như  ? Hắn là quý nhân của bà ngoại,   thể giữ  mạng bà ngoại?
 
Cố Vân Đông cùng Thiệu Thanh Viễn   một cái, đây là  đầu tiên họ   cách  như .
 
Lời Trương Chí Phàm , rốt cuộc là thật  là biên ?
 
Bất quá mặc kệ là thật  giả, thoạt  việc nhắc đến Trương Lão phu nhân,   nội tâm phong bế của Thái Việt  chút d.a.o động.
 
Trương Chí Phàm nhấp nhấp môi: “Ngươi hiện giờ biến thành như , quả thật là chúng    địa đạo. Ngươi cũng đừng trách chúng ,   đều  dễ dàng. Mặc kệ  như thế nào, về  ngươi liền  theo Thiệu đại nhân cùng Quận chúa, bọn họ sẽ đối với ngươi .”
 
Thái Việt há miệng thở dốc, cuối cùng  ngậm .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-2546-nguoi-la-phuc-tinh.html.]
Trương Chí Phàm liền  về phía Cố Vân Đông: “  xong .”
 
“Ừm.” Cố Vân Đông lên tiếng,  đầu  về phía Thái Việt: “Ngươi thì ? Có lời gì   với Trương Đại Lão gia ?”
 
Thái Việt giật , nó  chút hoảng hốt  Trương Chí Phàm.
 
Cho đến khi tay   Trì Trì nắm lấy kéo một chút, nó mới hồi phục tinh thần .
 
Sau một lúc lâu, nó lắc đầu,   gì cả.
 
Cố Vân Đông liền đối với Tiết Vinh : “Ngươi dẫn nó về khoang thuyền . Thân thể nó còn  khỏi, bên ngoài trời gió lạnh cũng lớn, đừng để nó  bệnh nữa.”
 
“Vâng ạ.”
 
Tiết Vinh đỡ Thái Việt  , chậm rãi  khoang thuyền.
 
Trương Chí Phàm nhíu nhíu mày. Hắn   nhiều như , Thái Việt  ngay cả một tiếng cũng  hắng cổ họng, càng đừng  là bảo   cần đưa  hai ngàn lượng .
 
Hắn cảm thấy   thiệt,  còn tạm thời biên  một câu chuyện như , ai ngờ một khoang chân tình  nuôi chó, Thái Việt quả nhiên là kẻ vong ơn.
 
Thiệu Thanh Viễn híp mắt  bỏ qua biểu cảm của Trương Chí Phàm, trong lòng hừ lạnh một tiếng.
 
Lúc ngẩng đầu,  vặn  thấy phu nhân của Trương Đại gia và vợ chồng Trương Nhị gia đang vội vàng chạy tới.
 
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Ba   theo hạ nhân  báo tin đó, vội vàng chạy đến bên cạnh Trương Đại gia, thần sắc lo âu: “Đại ca,  hồ đồ , hai ngàn lượng bạc,  động động môi liền  cấp  ngoài ?”