Lý Gia Văn  Cố Vân Thư đột nhiên xuất hiện mắng xối xả  cho sửng sốt, đến khi hiểu  lời  , sắc mặt  liền đỏ bừng, giận dữ: “Ngươi, ở đây  chuyện gì của ngươi? Bọn họ  chẳng   nhà ngươi, cần ngươi  mặt chắc?  là đồ bao đồng.”
 
Cố Vân Thư  lạnh: “Ai  bọn họ    nhà ?”
 
Hắn trừng mắt lườm Lý Gia Văn một cái, ngay  đó xoay , hướng về phía xe ngựa nở một nụ  thật tươi, gọi Cố Đại Giang đang thò đầu  khỏi xe: “Cha,   tới  ? Sao nhanh ? Đại tỷ còn  buổi chiều phái   cửa thành chờ   mà.”
 
Nói đoạn,   nhảy tót lên xe ngựa, gọi những  trong xe: “Đại cô, tiểu thúc, tiểu thẩm, Khiếu Khiếu!!”
 
Mọi  trong xe đều  vui mừng,  ngờ  gặp   ở đây.
 
Cố Vân Thư    đưa tay  ôm Khiếu Khiếu.
 
Khiếu Khiếu vội vã xoay , cả   nhào  lòng Thường Nha Nha, chổng cái m.ô.n.g nhỏ về phía .
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
 
Cố Tiểu Khê  lớn, vỗ vỗ con trai : “Khiếu Khiếu, đây là ca ca của con,  nhận  ?”
 
Khiếu Khiếu lẳng lặng  đầu , đôi mắt to tròn xoe liếc  , tò mò chớp chớp.
 
Cố Vân Thư bật : “Nhanh   quên ca ca  ? Ca ca đau lòng quá , ai, vốn còn định mời Khiếu Khiếu ăn đồ ngon ở kinh thành, xem  bây giờ Khiếu Khiếu   ăn .”
 
“Ăn!!” Khiếu Khiếu lập tức xoay  , hai mắt sáng rỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-2434-co-dai-giang-toi.html.]
 
Tuy nó còn nhỏ, Cố Vân Thư  nhiều như  nó vẫn  hiểu hết, nhưng mấy chữ "ăn đồ ngon" thì nó   rõ, lập tức chui  khỏi vòng tay Thường Nha Nha, nhào thẳng đến  mặt Cố Vân Thư.
 
Cố Tiểu Khê tấm tắc: “ là tiểu quỷ tham ăn, thật là  sữa thì gọi là , ai cũng bế  .”
 
Cố Vân Thư vui vẻ ôm tiểu gia hỏa  lòng thơm hai cái,  đầu  Cố Đại Phượng: “Đại cô,  cô   gì?”
 
Cố Đại Phượng    Lý Gia Văn  mấy câu, lập tức thấy ngượng ngùng, vội hỏi: “Đại cô      con mất mặt ?”
 
Cố Vân Thư nghiêm mặt : “Đại cô  gì ? Như thế thì  gì mà mất mặt? Lý Gia Văn   câu  mới là mất mặt. Chính  lúc  đến kinh thành, chẳng  cũng cái gì cũng  hiểu , mới ở  mấy tháng  tự cho  là  kinh thành,  mặt mũi gì mà chê   khác? Hơn nữa, lúc  con và Nguyên Trí mới tới kinh thành,  thấy thành lầu, thấy lính gác, cũng kinh ngạc cảm thán y như cô . Đừng  kinh thành, chúng   nơi khác,  thấy những thứ  từng thấy,   những kiến thức  từng , mà kinh ngạc thốt lên là chuyện  bình thường,   gì mất mặt cả.”
 
Cố Đại Giang vui mừng xoa đầu con trai, gật đầu đồng tình: “Nói đúng lắm, kinh thành  , mà phủ Tuyên Hòa chúng  cũng  kém. Con nghĩ mà xem, lúc  bao nhiêu thương khách từ các thành trấn lớn tới,  thấy xưởng Cố gia do Vân Đông mở, chẳng  cũng kinh ngạc cảm thán y như  ?”
 
Cố Đại Phượng nghĩ  cũng thấy đúng, sự bực bội ban nãy lập tức tan biến, bà vui vẻ hỏi Cố Vân Thư: “Mọi  đều khỏe cả chứ? Sao con  ở cửa thành giờ ?”
 
“Mọi  đều khỏe ạ. Con  cửa thành tiễn một  bạn,  ngờ  gặp đúng  . Chúng  về nhà  , nương mà thấy  , chắc chắn sẽ vui lắm.”
 
Nhắc đến Dương Liễu,  nôn nóng nhất chính là Cố Đại Giang, ông liên tục gật đầu: “ , về nhà  .”
 
 ông   nhanh,     vui.