Cố Vân Đông đột ngột  dậy: “Ngài vẫn  từ bỏ ý định ? Lý thống lĩnh dẫn theo hai ba mươi binh lính, mở tung từng gian phòng của Tân Mính Các, đến cái xẻng cũng  tìm thấy. Sao nào, ngài  đào ba thước đất lên đúng ? Được,  ngài cứ đào, nếu ngài lục soát , mạng của  sẽ đưa cho ngài. Nếu  lục soát  , ngài cũng  để  mạng của .”
 
Mọi  trong Ngự thư phòng: “…” Cũng, cũng  cần chơi lớn đến  chứ?
 
Cố Vân Đông  lạnh,  Lỗ Vương im lặng  , “Sao nào, Vương gia  dám cược với  ? Ngài đường đường là Vương gia của triều Đại Tấn mà ngay cả chút dũng khí và bản lĩnh  cũng  . Hay là Vương gia cảm thấy  phận của   đủ? Quận chúa cược mạng với Vương gia, ngài thiệt thòi ?”
 
Thiệu Thanh Viễn  bên cạnh nàng: “Nếu nương tử của   đủ,  thì thêm cả  .”
 
Sắc mặt Lỗ Vương vô cùng khó coi, trớ trêu  Ngự thư phòng  yên tĩnh đến lạ thường, tất cả   đều đang xem phản ứng của , ngay cả Hoàng thượng cũng  ngoại lệ.
 
Thậm chí, ánh mắt Hoàng thượng còn  nheo , vẻ mặt trầm tư,   đang suy nghĩ gì.
 
Hắn nhắm mắt, đột nhiên quỳ xuống  mặt Hoàng thượng, : “Là thần suy nghĩ  chu , tin  lời gièm pha, nóng lòng lập công, xin Hoàng thượng giáng tội.”
 
Hoàng đế thấp giọng: “Nóng lòng lập công?”
 
“Vâng, thần    vương phi và thế tử nhắm  Hoài Âm Hầu phủ  phạm  sai lầm lớn, thần quản gia  nghiêm   Hoàng thượng thất vọng, trong lòng thần hổ thẹn, vô cùng   với Hoàng thượng. Khi      việc nguy hại đến giang sơn xã tắc, thần nhất thời xúc động, nóng lòng thể hiện, suýt nữa gây thành đại họa.”
 
Lời   dứt, Cửu Môn đề đốc Ngụy đại nhân cũng tiến lên quỳ xuống: “Thần  tội, thần  tùy tiện xin lệnh khi  điều tra rõ ràng tình hình, phụ sự kỳ vọng của Hoàng thượng, xin Hoàng thượng giáng tội.”
 
Ngón tay Hoàng đế khẽ gõ hai cái lên mặt bàn, ngài  liếc  Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn.
 
Một lúc lâu , ngài liếc sang Tuyên thái phó đang  một bên, hỏi: “Thái phó thấy việc  thế nào?”
 
“Thưa Hoàng thượng, việc  vô cùng trọng đại. Vốn nên triệu tập các đại thần trong triều cùng thương nghị, nhưng nếu Lỗ Vương và Ngụy đại nhân đều  nhận tội, vi thần cho rằng, cứ xử trí theo luật là  nhất.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-2338-xu-tri.html.]
Hoàng đế gật đầu: “Thái phó   lý.”
 
Lỗ Vương  về phía thái phó, nắm chặt tay. Thật  chuyện  liên quan quá lớn, theo lý nên để đến buổi triều nghị ngày mai,  khi các đại thần thảo luận  mới kết luận.
 
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Lão già  sợ đêm dài lắm mộng nên mới dứt khoát định tội ngay lập tức ?
 
 điều  Lỗ Vương lo lắng hơn là thái độ của Hoàng thượng,    chẳng qua là lấy lùi  tiến, nhưng Hoàng thượng  thật sự đồng ý.
 
Lỗ Vương vốn định biện giải liền nuốt   bụng. Lần  là  thua, chỉ là thua một cách  minh bạch khiến  vô cùng uất ức.
 
Đến giờ  vẫn  hiểu nổi  binh khí đó rốt cuộc   .
 
Cuối cùng, để cho vợ chồng Cố Vân Đông một lời giải thích, Hoàng đế  thu hồi   bộ chính vụ mà Lỗ Vương đang quản lý, phạt Lỗ Vương đóng cửa sám hối nửa năm, phạt bổng lộc một năm.
 
Chức vị Cửu Môn đề đốc của Ngụy Lương tạm thời do Triệu chỉ huy sứ  thế,  cũng  phạt đóng cửa sám hối nửa năm, phạt bổng lộc nửa năm.
 
Một nửa  bổng lộc  phạt của  và Lỗ Vương  dùng để bồi thường cho tổn thất kinh tế của Tân Mính Các trong hai ngày qua.
 
Hoàng thượng phạt xong, hỏi Cố Vân Đông  gì bất mãn .
 
Cố Vân Đông chỉ hận  thể để Hoàng đế trực tiếp kéo Lỗ Vương  ngoài chém, nhưng nàng    điểm dừng, lập tức nghiêm mặt, nghiêm túc tạ ơn Hoàng thượng.
 
Hoàng thượng  ban thưởng cho nàng một ít đồ vật,  cho họ lui .
 
Về phần những việc giải quyết hậu quả bên ngoài, liền giao cho Dịch Tử Lam và Tuyên thái phó.