Đoàn  nhanh chóng rời khỏi con hẻm vắng, theo chân vị chưởng quỹ đến y quán gần nhất.
 
Thương thế của Mã Bình Xuyên khá nặng,  hai  dìu  trong. Đưa  đến nơi, hai vị tiểu nhị liền  về  việc.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
 
Không    do ba tên côn đồ  tay   nặng nhẹ,  là do  cố ý, tóm  lúc   đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Hắn  lão ông một cái, ánh mắt chân thành và vui mừng  một câu: “Cụ   là  .” Sau đó liền ngất .
 
Cố Vân Thư và Biển Nguyên Trí: “…” Diễn kịch cũng  diễn cho trót thế  ?
 
Một vị đại phu lập tức  trong xử lý vết thương cho , những  còn  đều ở đại sảnh y quán.
 
Chân của lão ông quả thực   trật, chưởng quỹ liền nhờ một đại phu am hiểu xoa bóp xem giúp.
 
Xem  vết thương khá nghiêm trọng, cũng may lão ông   kiên cường, từ đầu đến cuối  hề rên một tiếng.
 
Ngược  là vị chưởng quỹ , lông mày nhíu chặt, nhiều     thôi.
 
Đại phu bôi chút rượu thuốc, lòng bàn tay đặt lên chỗ sưng đỏ,  với lão ông: “Cụ ráng chịu một chút, sẽ  đau,  xoa tan chỗ   là , nếu  vết sưng   khó tiêu.”
 
Lão ông  : “Không , ông cứ xoa ,   sợ đau.”
 
Vị đại phu  cụ một cái,  hiệu cho chưởng quỹ bên cạnh để ý một chút, lúc  mới dùng sức xoa bóp.
 
Lão ông khẽ rên lên một tiếng, nhưng cũng chỉ  , quả thật cụ  kêu thêm tiếng nào nữa.
 
Cố Vân Thư thấy trán cụ lấm tấm mồ hôi, sắc mặt căng thẳng,  thể thấy là thật sự  đau.
 
Hắn cúi đầu lấy từ trong túi vải  một viên kẹo, đưa tới  mặt, hỏi cụ: “Ăn  ạ?”
 
Lão ông sững sờ, vị chưởng quỹ cũng ngạc nhiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-2284-tai-sao-phai-tra-tien-thuoc.html.]
 
“Cho  ?”
 
“Vâng, đây là kẹo trái cây,  thơm mà  quá ngọt, là loại cháu thích nhất, cụ   nếm thử ? Đại tỷ cháu , vị ngọt  thể  giảm đau đó ạ.” Hắn    liếc  Cố Vân Đông đang  giữa đại sảnh quan sát cách bài trí của y quán.
 
Lão ông dừng một chút, cầm lấy viên kẹo  bỏ  miệng.
 
Cũng     do tác dụng tâm lý  , viên kẹo   miệng, vị ngọt thơm  thật sự  cơn đau của cụ dịu   nhiều, dường như  còn khó chịu như  nữa.
 
Cố Vân Thư cũng tự  bỏ một viên  miệng: “Cháu   sai chứ ạ?”
 
“Cảm ơn cháu.”
 
Cố Vân Thư xua tay: “Không cần cảm ơn  ạ, một viên kẹo  đáng gì .” Chỉ là vẻ mặt nhịn đau của cụ còn khiến   khó chịu hơn cả tiếng kêu la.
 
Lão ông  ,   gì thêm.
 
Đại phu xoa bóp một lúc lâu, đến khi chính  cũng vã mồ hôi mới dừng : “Được , chân  tạm thời đừng dùng sức.  kê cho các vị ít t.h.u.ố.c mỡ, về nhà bôi  sẽ mau khỏi hơn.”
 
Lão ông gật đầu, vị đại phu liền lấy giấy bút  đơn thuốc,  bảo d.ư.ợ.c đồng  quầy t.h.u.ố.c lấy t.h.u.ố.c mỡ.
 
Lúc , vị đại phu trị thương cho Mã Bình Xuyên bên trong cũng bước ,  lau tay bằng khăn  : “Vị thương nhân   nguy hiểm đến tính mạng, đều là vết thương ngoài da,  vài chỗ  nặng một chút, dưỡng thương là khỏi.   kê hai thang thuốc, lát nữa đợi   tỉnh thì mang về sắc uống là .”
 
Lão ông   gật đầu,  lúc d.ư.ợ.c đồng mang t.h.u.ố.c mỡ đến, cụ đưa tay nhận lấy,   với vị chưởng quỹ quán  đang  bên cạnh: “Đại Dũng, giúp thúc trả tiền t.h.u.ố.c cho đại phu.”
 
“Vâng thưa thúc.” Đại Dũng vội vàng đưa tay móc tiền.
 
Chỉ là bạc còn  kịp lấy , bên tai  vang lên giọng  khó hiểu của Cố Vân Thư: “Tại   trả tiền t.h.u.ố.c ạ?”