Phải  rằng, bất cứ ai cũng sẽ  còn hy vọng,  con đường chạy nạn hỗn loạn như .
Một  lớn, ba đứa trẻ.
Người lớn đó  là một phụ nữ, hành vi cử chỉ  như một đứa trẻ,  thể đưa  bất kỳ phán đoán chính xác nào. Nói một cách nghiêm khắc, đó là bốn đứa trẻ đang  con đường cá lớn nuốt cá bé, cầm cự  ngày nào  ngày đó.
Huống chi, lương thực   họ chỉ  hơn mười củ khoai tây nhỏ bằng quả trứng cút, ngay cả hai ngày cũng  đủ.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Ai mà tin  rằng họ  thể sống sót?
Cho nên lúc  khi  chuyện, thực  trong lòng Tô mẫu cũng  mặc định rằng  chị dâu và các cháu mà Cố Tiểu Khê nhắc đến  gặp chuyện  may.
Bà  bao giờ liên hệ Cố Vân Đông với câu chuyện chạy nạn đó.
Một cô gái  một xu dính túi,  là từ phủ Vĩnh Ninh chạy nạn đến,    thể trong vòng một năm ngắn ngủi   khả năng mở một cửa hàng lớn như  ở phủ thành,  ăn phát đạt đến thế?
Thế nhưng, sự thật  trớ trêu như , thì  Cố Vân Đông trong miệng Cố Tiểu Khê chính là Cố chủ nhân.
Tô mẫu thở dài một : "Sau đó chúng ở nhà  dùng bữa trưa, hỏi   ở quê còn ở đó . Biết  hai   ruột của con bé đều ở quê, chúng liền rời ."
Lúc đó Tô mẫu  ngỏ ý giữ họ ở  hai ngày, nhưng  Tiểu Ni từ chối. Một là nhà họ Tô vốn   lớn, hai là họ cũng đang vội .
Tô mẫu  ép, dù  cũng  từng gặp mặt, tình cảm với  chị họ cũng  phai nhạt  hai mươi năm xa cách. Hơn nữa,  thời gian đó trong thành liên tục xảy  những vụ lưu dân đập phá, gây thương tích, trong lòng Tô mẫu cũng  chút lo sợ.
Cho nên bà  cho hai  một ít lộ phí, chỉ cho họ phương hướng,  tiễn họ  khỏi cổng thành.
Vì họ ở nhà họ Tô  lâu, nên Tô Tình và Tô Trường Thuận, những    bên ngoài, đều  từng gặp qua Tiểu Ni và Cố Tiểu Khê.
Chỉ là  khi trở về,   Tô mẫu kể  chuyện .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-1086-phai-di-tim-thuc-ay.html.]
 bà  nhiều nhất vẫn là về  chị họ năm đó, đối với sự   của bà , tâm trạng của Tô mẫu cũng  phiền muộn.
Cố Vân Đông  xong  bộ câu chuyện, niềm vui sướng  gương mặt ngày một rạng rỡ.
Không sai, chính là tiểu thúc của nhà nàng.
Bao lâu nay, cuối cùng cũng   manh mối.
"Nhà  của vị Tiểu Ni cô nương đó ở ,  xa đây  ạ?" Nàng bây giờ nóng lòng  tìm  tiểu thúc.
Cha và đại cô   tin , chắc chắn sẽ  vui mừng.
Tô mẫu : "Nhà  của Tiểu Ni ở thôn Đại Thạch Đầu, huyện Hợp Viễn."
Cố Vân Đông khẽ chau mày, huyện Hợp Viễn ư? Đó là huyện xa nhất của phủ Tuyên Hòa.
Từ đây đến huyện Phượng Khai  xe ngựa mất một ngày, đến huyện Hợp Viễn thì ít nhất cũng  mất hai ngày rưỡi. Xa như  ?
Thảo nào, bức họa của nàng treo  bảng cáo thị lâu như  mà vẫn   tin tức gì.
Tô mẫu hỏi nàng: "Con   tìm nó ? Con chắc chắn là nó chứ?"
Cố Vân Đông gật đầu: "Chắc chắn ạ, khẳng định là tiểu thúc của con. Trên đời    nhiều sự trùng hợp đến  , đều là từ phủ Vĩnh Ninh chạy nạn đến, tên cũng khớp, chuyện nó  cha con chăm sóc chúng con cũng khớp,  thì  sai ."
Tô mẫu thở  một : "Vậy thì ,  thì ."
"Thím, thật sự cảm ơn thím. Thím   , lúc  chúng con chạy nạn   đều thất lạc, nhưng mấy năm nay cũng   lượt tìm   , chỉ còn  tiểu thúc, một chút tin tức cũng  . Cha con và đại cô vẫn luôn canh cánh trong lòng, mỗi dịp lễ tết, đều nghĩ   bây giờ nó đang ở , sống   …"