Xương cốt cô bé mềm mại, phảng phất chỉ cần  dùng sức một chút là  thể bẻ gãy.
Cố Vân Đông  dám dùng sức nhiều, ôm vô cùng cẩn thận.
“Tiểu , tiểu ? Tỉnh dậy .” Ôm cô bé  xa giường đất một chút, nàng mới nhẹ nhàng lay lay, đánh thức cô bé.
Cô bé mơ mơ màng màng, mở to mắt  chút mờ mịt  về phía nàng: “Chị cả?”
“Nào, há miệng , uống cái  .”
“Dạ.” Cố Vân Khả  hỏi một tiếng nào, thậm chí còn   rõ thứ đưa đến  mặt là gì, vô cùng tin tưởng mà ngoan ngoãn mở miệng nhỏ, ừng ực uống xuống.
Uống  mấy ngụm, cô bé đột nhiên sững  một chút: “Ngọt?”
“Thích thì uống nhiều một chút.”
Thứ Cố Vân Đông đang bưng chính là sữa bò lấy từ trong  gian , đặt  lửa hâm nóng một chút,  mới đút cho Cố Vân Khả uống.
Cô bé thật sự quá gầy yếu, rõ ràng  ba tuổi nhưng bây giờ  đường còn  vững, cả ngày  hơn một nửa thời gian là ở trong trạng thái hôn mê.
Cố Vân Khả  giống Cố Vân Thư, thằng bé dù  cũng là con trai, trong lòng Cố lão đầu vẫn chiếm một chút địa vị, đồ ăn đương nhiên cũng  nhiều hơn Cố Vân Khả một chút. Vì  trong bốn  họ, nó  xem là  thể chất  nhất.
Cố Vân Đông   kinh nghiệm chăm sóc trẻ nhỏ, nhưng trong  gian  sữa bò, đây là thứ thích hợp nhất mà nàng  thể nghĩ  để bổ sung dinh dưỡng cho cô bé lúc .
Hơn nửa chén sữa bò  uống cạn, Cố Vân Khả  nhịn  ợ một cái.
“Ngon quá.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Cố Vân Đông đặt chén xuống, thấy cô bé nheo mắt   vẻ hưởng thụ, lòng nàng  khỏi mềm , giọng  cũng dịu dàng hơn  nhiều: “Ngủ tiếp  con.”
Đặt cô bé  giữa, dịch  góc chăn, Cố Vân Đông một  nữa   bên đống lửa.
Cô bé vốn dĩ     tỉnh táo, chỉ một lát   ngủ say.
Cả căn nhà im ắng, Cố Vân Đông  nhịn  ngẩng đầu  xà nhà  đỉnh đầu, đột nhiên  hưởng thụ  cảnh như thế .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-10-sua-bo-ngon-that.html.]
Thật yên tĩnh, bên tai  còn tiếng kêu “hà hà” của zombie nữa, cũng  cần lúc nào cũng căng thẳng thần kinh chờ đợi để liều mạng. Thậm chí bên cạnh nàng còn   , đây là điều mà kiếp  nàng  mơ cũng  dám.
Cảm giác… cứ như một giấc mơ.
“Đông Đông…” Bên tai bỗng vang lên tiếng Dương thị trở .
“Mẹ tỉnh  ?” Cố Vân Đông đột nhiên  hồn, lúc  mới phát hiện bất tri bất giác  trôi qua một lúc lâu.
“Phải,  dậy sớm.”
Đã là giờ Dần, tính theo thời gian hiện đại thì mới hơn bốn giờ sáng, trời còn  sáng hẳn.
Thế nhưng Dương thị  hình thành đồng hồ sinh học,   ở nhà, bà  dậy sớm như  để nấu cơm, cho heo ăn, quét dọn sân nhà. Sau   đường chạy nạn, vì đầu óc   minh mẫn nên  ai phân công bà gác đêm, tuy đôi khi   đường suốt đêm, nhưng thời gian thức dậy của Dương thị vẫn   đổi nhiều.
Cố Vân Đông  dậy vận động tay chân, lấy túi đồ bên cạnh đưa cho bà: “Cái  cho  ăn.”
Dương thị cúi đầu   trong túi, mắt sáng lên: “Bánh ngô, màn thầu?”
“Suỵt.” Cố Vân Đông liếc  hai đứa trẻ vẫn đang ngủ.
Dương thị lập tức che miệng , gật đầu lia lịa, ú ú a a, trông  vài phần đáng yêu.
Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật hai cái: “Mẹ ăn  một cái lót  , còn  để  lửa nướng một chút, chờ chúng nó tỉnh dậy thì cho ăn. Con  ngủ một lát, nếu bên ngoài  tiếng động gì hoặc   đến thì nhất định  nhớ gọi con dậy,  ?”
Dương thị  tỉnh táo, nàng vẫn  thể yên tâm để bà canh gác. Nàng  nhân cơ hội ngủ vài canh giờ, nếu  cơ thể sẽ  chịu nổi.
“Biết .”
Dương thị nghiêm túc đồng ý, Cố Vân Đông lúc  mới  xuống ngủ.
Cũng   qua bao lâu, nàng  nóng mà tỉnh . Vừa mới nheo mắt, bên tai  truyền đến giọng  non nớt của Cố Vân Khả.
“… Thật đó, tối qua em uống , ngọt lịm, ngon ơi là ngon.”
(Tác giả: Ta nhớ hồi nhỏ ở nhà bà ngoại, bà ngoại hơn ba giờ sáng  dậy nấu cơm,   chợ bán đồ ăn. Bây giờ bảo  ba, bốn giờ dậy, cảm giác như  điên lên.)