Lý thị xót xa, lẩm bẩm: "Hôm nay thịt lợn, dùng thịt nhà gói bánh bao, bánh chẻo thì quá. Hôm qua mua thịt, nhịn một ngày là , tiêu tiền oan uổng."
Trúc Lan nhịn trợn mắt. Hôm qua mua thịt , lúc ăn bánh chẻo , vuốt đuôi. "Thịt nhà là tiền ?"
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Lý thị thấy vui, vội tát miệng , chuyển chủ đề: "Mẹ, năm nay giữ bao nhiêu thịt ạ?"
Trúc Lan thật sự nghĩ tới. Mọi năm trong nhà giữ nhiều, ai bảo trong nhà hai cái hố đốt tiền. Mỗi năm nuôi hai con lợn béo, cùng lắm giữ mười mấy cân thịt. Trúc Lan trong lòng tính toán thời gian mùa đông và thời gian băng tan. Cô là thịt vui, thêm thịt nhà rẻ hơn mua, giữ nhiều thì tiết kiệm nhiều tiền. "Giữ một dải sườn, bốn cái chân giò, một bộ lòng heo, giữ thêm sáu mươi cân thịt là đủ ."
Trừ trọng lượng của tiết, một con lợn 250 cân thể bán đến một trăm cân thịt.
Lý thị đầu tiên là vui mừng vì ở ăn thịt, đó nhịn tự suy diễn: "Mẹ, em ba sang năm học nữa ạ?"
"Ai với con? Lão tam tự ?"
Lý thị vội xua tay: "Con đoán ạ. Mọi năm đều nỡ giữ thịt, con cứ ngỡ cảm thấy em ba học lãng phí tiền bạc nên cho nữa."
Trúc Lan thở phào một , cứ ngỡ con trai thứ ba chán học. Cô giải thích: "Trước đây là nghĩ sai, về mặt ăn uống sẽ keo kiệt nữa. Sau một trận bệnh nặng, thà ăn ngon còn hơn tiêu tiền mua thuốc. Có tiền mua thuốc bằng ăn ngon uống , dưỡng thể cho khỏe. Con xem lý ?"
Lý thị nghĩ thấy đúng thật. Mọi năm đầu mùa đông, bọn trẻ đều bệnh một trận. Năm nay ăn ngon mặc , cơ thể bọn trẻ rắn chắc, cũng bệnh, đúng là tiết kiệm tiền thuốc. "Mẹ đúng quá. Mẹ, là giữ thêm ít thịt nữa ạ?"
Trúc Lan chút động lòng, ăn lạp xưởng. Đáng tiếc Vương Như , cô dám . Hình như lạp xưởng cần thịt tươi ngon nhất, giữ nhiều cũng vô dụng. "Lòng tự , con cũng đừng lo."
Lý đồ tể mang theo đồ nghề đến. Trong nhà đủ lao động nam, cần mời ngoài, một con lợn nhanh xong. Con lợn còn trực tiếp đuổi đến nhà Lý đồ tể là . Cả con lợn bán giá năm văn rưỡi một cân, thịt mổ sạch, đồ tể thu bảy văn một cân. Hai con lợn nhà Trúc Lan thu về hơn hai lạng bạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-75-tam-lon-that.html.]
Trúc Lan tính toán. Nuôi lợn mà chịu cho ăn ít lương thực thô, lớn nhanh. Một con lợn trừ chi phí thể kiếm một ít tiền. Nếu cho ăn lương thực, lợn lớn, thịt cũng béo, một con lợn bán giá cao nhưng cũng thể kiếm một ít. Hai con lợn nhà Trúc Lan, tính phần thịt giữ , còn lãi một lạng.
Chỉ tiếc, lợn ở thời cổ đại vắc-xin phòng bệnh, tỷ lệ tử vong cũng cao. Trong thôn thật sự ai chuyên nuôi lợn. Đa các gia đình chỉ nuôi một con, vì để Tết cần mua thịt, còn thể kiếm ít tiền bạc. Không ai trông chờ việc nuôi lợn để phát tài, rủi ro quá cao.
Đương nhiên cũng những ăn đủ no, nhà nào cũng giàu , căn bản nuôi nổi lợn.
Thôn Chu Gia xem là một thôn khá giả trong vùng. Vì họ Chu ở thôn Chu Gia là một dòng họ lớn, trong họ mấy tú tài. Một tú tài thể miễn thuế hai mươi mẫu ruộng. Tú tài cũ và mới của họ Chu cộng năm , gần một trăm mẫu ruộng cần nộp thuế, mỗi năm thể kiếm thêm ít tiền bạc, tương đối giàu hơn các thôn khác.
Đương nhiên, gia đình tú tài cuộc sống vẫn chật vật. Tú tài thi lên cao càng tốn tiền. những tộc nhân để ruộng danh nghĩa của tú tài, trong nhà sách, trong tay tiền nhàn rỗi.
Chu lão đại tiễn Lý đồ tể , bà Trịnh dẫn bà Tôn thị đến. Bà Trịnh chiếm tiện nghi : "Chị dâu, thịt lợn ? Ta ở trong nhà rõ mồn một, là lợn béo lớn. Lợn nhà chị dâu nuôi thật đấy. Nhìn xem, tiết lợn cả một chậu. Tiết nhiều như , cho ít ."
Trúc Lan trong lòng phỉ một tiếng, mặt dày thật. "Không cho."
Bà Trịnh từ chối thẳng thừng, mặt mũi nhịn , hừ một tiếng: "Keo kiệt."
Trúc Lan sẽ tức giận vì những chuyện đáng. Cô coi như thấy.
Vương Như sờ tóc, nuôi lâu như cũng khá hơn. Nhìn chậu tiết lợn, cô mới nhớ tiết lợn bồi bổ cơ thể, còn rẻ. cô tự hiểu lấy, nhà họ Chu sẽ bán cho cô. Cô tự chuốc lấy mất mặt, lát nữa đến nhà Lý đồ tể mua một ít là . Cô đến đây là mục đích: "Bà Chu, cháu nhớ nhà thím Lý bán kim chi. Đã hơn nửa tháng thấy động tĩnh gì ạ?"
Cái bàn chải trong tay Lý thị rơi xuống: "Ai nha, quên mất chuyện !"
Trúc Lan: "......."
Không thể thừa nhận, Lý thị tâm lớn thật!