Nói Là Đội Phế Vật, Sao Toàn Là Kẻ Ác Nhân Tàn Nhẫn Thế Này? - Chương 262: Tôi Đánh

Cập nhật lúc: 2025-10-04 09:24:36
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tùy Thất trả lời thẳng vấn đề, chỉ : “Không ngờ cũng tò mò ghê.”

 

Thật , sự tò mò của Liền Quyết đối với khác gần như bằng .

 

phản bác, ngầm thừa nhận lời nhận xét .

 

Bởi vì phát hiện rằng sự tò mò chỉ áp dụng với Tùy Thất.

 

“Vậy nên,” Liền Quyết hỏi một nữa vấn đề quan tâm, “ thể ?”

 

Tùy Thất vòng vo nữa, thẳng: “Không đồng ý, sẽ từ chối thẳng thắn.”

 

Khóe môi căng thẳng của Liền Quyết giãn , nở một nụ nhạt: “Dứt khoát ?”

 

Cô nhún vai: “Chuyện rõ ràng, cho cả hai bên.”

 

Đồng ý để Lưu Động theo đuổi là một tín hiệu quá tích cực, chắc chắn sẽ kỳ vọng về việc theo đuổi cô, như .

 

Liền Quyết thoải mái dựa cây lưng: “Nếu nghĩ kỹ , định khi nào cho ?”

 

“Tuy nghĩ kỹ , nhưng lời từ chối cũng thể quá phũ phàng.” Tùy Thất gãi gãi mũi, “ sắp xếp lời một chút.”

 

Lần đầu tiên từ chối khác, cô cũng kinh nghiệm.

 

Liền Quyết cảm thấy khó chịu một cách tinh vi, Tùy Thất dành quá nhiều tâm tư cho theo đuổi .

 

Vì thế mở lời: “Có cần giúp ?”

 

Tùy Thất nhẹ hai tiếng: “Đương nhiên cần, tự nghĩ là .”

 

Nghe cô , Liền Quyết liền hỏi nữa, đó : “Cho mượn U Minh Cưa một chút.”

 

Tùy Thất lấy U Minh Cưa cho : “Làm gì ?”

 

“Đi lấy ít lá cây về lót trong nhà cây, tối ngủ cho ngon.”

 

“Vậy cùng nhé.”

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

“Cô còn sắp xếp lời ?”

 

“Không ảnh hưởng, thể hai việc cùng lúc.”

 

Hai khỏi nhà cây, men theo cây xuống đất, chào hỏi mấy Tả Thần, sóng vai trong rừng.

 

Lưu Động ở xa bóng dáng hai , ánh mắt tối sầm trong chốc lát.

 

Ai, đến bóng dáng họ cũng hợp như .

 

Mặc dù gần như hy vọng, nhưng hề hối hận.

 

Có thể bày tỏ tấm lòng của với thích, cũng là một điều đáng vui mừng.

 

Cậu nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, ăn ngấu nghiến con cá nướng trong tay.

 

Tùy Thất và Liền Quyết tìm trong rừng hồi lâu, đến lúc trời tối, mỗi ôm hai bó lá cây lớn trở .

 

Trên lưng Liền Quyết còn vác thêm một bó.

 

Tả Thần, Thẩm Úc và Trần Tự nhận lấy lá cây trong tay họ, trực tiếp lên nhà cây, bắt đầu lót.

 

Họ cố tình tìm những chiếc lá to rộng và mềm mại, lót lên thoải mái.

 

Tùy Thất còn cố tình tìm một ít cây thạch xương bồ, dùng để đuổi côn trùng, phòng muỗi.

 

Có thể phơi khô đốt, cũng thể nghiền thành bột bôi lên quần áo hoặc da.

 

Lót xong lá cây, bắt đầu nấu bữa tối.

 

Hầm một nồi canh cá, tám ăn sạch sẽ.

 

Ăn cơm xong, trời tối hẳn.

 

Rừng đêm náo nhiệt hơn ban ngày nhiều.

 

Tiếng muỗi vo ve, tiếng động vật qua lá cây sột soạt, tiếng hú kỳ quái, thậm chí còn cả tiếng chim kêu rõ tên.

 

Mỗi loại tiếng động đều đại diện cho một mối nguy hiểm tiềm ẩn.

 

Những chơi thành công nhóm lửa cũng từ bỏ việc thử, trực tiếp đến mượn lửa của Lưu Động.

 

Bên bờ suối dần dần bùng lên vô đống lửa.

 

Thẩm Úc thêm củi đống lửa: “Các lên ngủ , Thần ở trông lửa.”

 

Trần Tự chủ động : “ gác đêm cùng các .”

 

Mấy còn cũng khách sáo, hẹn giờ đổi gác trở về nhà cây.

 

Tùy Thất dùng dây mây buộc một ít cây thạch xương bồ lên cây xung quanh nhà cây, đốt lên mới nhà cây, ôm Muội Bảo tấm đệm lá cây mềm mại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/noi-la-doi-phe-vat-sao-toan-la-ke-ac-nhan-tan-nhan-the-nay/chuong-262-toi-danh.html.]

 

muỗi hoang ở đây dường như sợ khói cho lắm, từng con một bay nhà cây.

 

Tiếng vo ve vang trời, vây quanh 360 độ.

 

Tùy Thất xuống đầy một phút, đốt vài nốt.

 

Cô và Muội Bảo c.ắ.n đến ngủ , “bạch bạch bạch” đuổi theo muỗi đập.

 

Động tĩnh ở nhà cây bên cạnh chỉ lớn hơn chứ nhỏ hơn.

 

Ba Thẩm Úc bên đống lửa, muỗi xung quanh tương đối ít hơn một chút.

 

Tả Thần gãi nốt muỗi đốt to mu bàn tay, ngáp một cái.

 

Thẩm Úc thấy mệt đến khóe mắt đỏ hoe, liền ấn đầu lên vai : “Ngủ .”

 

Tả Thần thật sự chút mệt mỏi, cũng chống cự: “Vậy chợp mắt một chút.”

 

Bóng đêm dần dày đặc, trong rừng sâu dần dần nổi lên sương mù.

 

Ánh lửa sáng rực lớp sương mù, cũng trở nên mờ ảo hơn nhiều.

 

Sương mù trắng như nước như lụa từ từ lan , bao phủ lấy tất cả chơi.

 

Thẩm Úc đưa tay vuốt ve làn sương lành lạnh, đang định cùng Trần Tự thảo luận về nguyên nhân của sương mù, đột nhiên cảm giác vai trĩu xuống, Trần Tự cũng dựa vai ngủ mất .

 

Thẩm Úc: … Nói là cùng gác đêm cơ mà?

 

Anh bất đắc dĩ lắc đầu nhẹ, mặc kệ hai dựa .

 

Lại động tác nhẹ nhàng thêm củi đống lửa, chán chường làn sương trắng ngày càng dày đặc, một lúc liền cảm thấy mí mắt nặng trĩu, chút buồn ngủ.

 

Anh lắc lắc đầu, xua cơn buồn ngủ.

 

Động tác mạnh, đầu Tả Thần dựa vai liền trượt xuống, Thẩm Úc đưa tay đỡ một cái.

 

Đầu Tả Thần nặng nề đè lên tay , vẫn nhúc nhích.

 

Anh nhạy bén cảm thấy điều .

 

Tả Thần ngủ sâu như , lúc trượt khỏi vai đáng lẽ lơ mơ tỉnh dậy, chứ phản ứng gì như bây giờ.

 

Suy nghĩ mệt mỏi của Thẩm Úc đột nhiên tỉnh táo, đột ngột ngẩng đầu về phía Tả Thần.

 

Anh kinh ngạc mở to mắt.

 

Chỉ thấy phần vai của Tả Thần lớp sương trắng bao bọc, như một cái kén trắng sắp thành hình.

 

Anh xoay về phía Trần Tự, phần eo của Trần Tự cũng một lớp kén sương mù dày đặc bao lấy.

 

Anh vội vàng dậy, lấy một cành cây bên chân, vung về phía lớp sương hai .

 

sương trắng quá nhẹ nhàng, vung nhanh chóng tụ .

 

Thẩm Úc ý thức đang việc vô ích, liền ném cành cây , cố gắng đ.á.n.h thức Tả Thần và Trần Tự.

 

gọi thế nào, hai cũng phản ứng gì.

 

Dùng lời , thì động thủ.

 

Anh giơ tay lên tát liên tục mặt hai : “Tả Thần, Tự, hai mau tỉnh !”

 

Thẩm Úc tát đến mức lòng bàn tay đỏ bừng, hai mới cuối cùng động tĩnh.

 

Tả Thần nhíu mày mở mắt: “Tình hình thế nào, mặt đau thế ?”

 

đánh.” Thẩm Úc thẳng.

 

“Tại đ.á.n.h ?”

 

“Không đ.á.n.h tỉnh.”

 

Trần Tự xoa cái đầu choáng váng, lớp sương mù quấn quanh , trầm giọng : “Sương mù vấn đề.”

 

Thẩm Úc rút một cây đuốc từ đống lửa, xoay chạy về phía nhà cây: “ xem chị Tùy các cô .”

 

Đẩy cửa phòng , tấm đệm lá cây mềm mại, chỉ hai cái kén sương mù trắng một lớn một nhỏ.

 

Đồng tử Thẩm Úc co rút , chân đều chút mềm nhũn.

 

Anh bước nhanh nhà cây, gạt lớp sương trắng mặt họ.

 

Lộ hai khuôn mặt đầy nốt muỗi đốt.

 

Thẩm Úc: “…”

 

Muỗi ở đây thật đạo đức, chuyên đốt mặt .

 

 

Loading...