Nói Là Đội Phế Vật, Sao Toàn Là Kẻ Ác Nhân Tàn Nhẫn Thế Này? - Chương 253 + 254: Cực Kỳ Thích
Cập nhật lúc: 2025-10-03 14:20:25
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 253: Nụ cứng đờ
Cấp bậc chơi của Tùy Thất tăng lên cấp bảy.
Kho tùy tăng lên cấp 7, gian sử dụng mở rộng đến 84 mét khối.
Giới hạn sinh mệnh +20, giá trị tăng lên 264.
Không nhận thành tựu.
【Phần thưởng tính toán xong, xin các chơi lên phi thuyền của hành tinh , trở về nhà.】
【Phần thưởng một triệu tinh tệ sẽ chuyển tài khoản chỉ định của quý vị trong vòng 12 giờ, xin chú ý biến động tài khoản.】
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Mục Dã lái xe đưa Tùy Thất và đến nơi phi thuyền vẫy tay rời .
Trần Tự cõng Liên Quyết lên phi thuyền đến hành tinh Vân Đô.
Bùi Dực ôm Tùy Thất cũng lên phi thuyền đến hành tinh Vân Đô.
Tả Thần, Thẩm Úc và Muội Bảo theo sát phía . Tùy Thất ở , họ ở đó.
Tên nhóc Bùi Dực đưa Tùy Thất về nhà . Tùy Thất phản đối, nhưng từ chối thẳng thừng.
Bùi Dực chịu trách nhiệm cho lầm của , nhất định chăm sóc Tùy Thất và Liên Quyết đến khi bình phục mới thôi.
“Vết thương về nhà trong khoang y tế là , thật sự cần chăm sóc .” Tùy Thất nữa phản đối.
Bùi Dực sách mách chứng: “Khoang y tế chỉ thể chữa tám chín phần, phần còn cứ giao cho .”
Tùy Thất: “Cậu chăm sóc bệnh nhân ?”
Bùi Dực: “Dì Phương nhà mà.”
Tân Dặc chu đáo giải thích: “Dì Phương là bảo mẫu nhà Bùi Dực.”
Tùy Thất: “Quản gia robot nhà cũng giỏi.”
“Robot bằng chăm sóc chứ.” Bùi Dực tiếp tục khuyên nhủ, “Cô , Thẩm ca cũng là hành tinh Vân Đô , cô xem hành tinh mà sống ?”
Chút tình nguyện trong lòng Tùy Thất lập tức tan biến.
Bùi Dực nhanh chân lên phi thuyền, đặt Tùy Thất chỗ bên cửa sổ.
Tả Thần, Thẩm Úc và Muội Bảo xung quanh cô.
Sau khi bốn đội Săn Hoang cũng chỗ, phi thuyền cất cánh.
Robot phi thuyền vẫn thu quang não chính thức, phát quang não cá nhân của chơi.
Hai tiếng rưỡi , phi thuyền hạ cánh xuống hành tinh Vân Đô.
Bùi Dực ân cần chạy đến, ôm Tùy Thất xuống phi thuyền. Tả Thần nhanh tay nhanh mắt giành bế Tùy Thất lên.
Ra khỏi phi thuyền, đập mắt là những tòa nhà cao tầng, mà là một thảo nguyên xanh mướt trải dài đến tận chân trời. Bầu trời xanh biếc, những đám mây trắng xốp khổng lồ dường như buông xuống cỏ, ánh nắng mặt trời hiện một màu trắng tinh. Gió nhẹ thổi qua, từng cơn khí trong lành lướt qua khuôn mặt. Một cảm giác thư thái và sảng khoái khó tả.
Tùy Thất cảm thấy chữa lành.
Muội Bảo khỏi phi thuyền liên tục khen ngợi.
Tả Thần dùng vai huých huých Thẩm Úc: “Sao phong cảnh hành tinh Vân Đô như ?”
Thẩm Úc nghiêng đầu : “Chắc là từ nhỏ đến lớn xem quen , thấy gì .”
Tả Thần gật đầu: “Cũng .”
Bùi Dực đắc ý : “Đến đúng chỗ chứ, khí ở hành tinh Vân Đô cũng , đặc biệt thích hợp để tĩnh dưỡng.”
Cậu ngẩng cao đầu , vung tay: “Phi thuyền nhà sắp đến , chúng thôi.”
Nhà Bùi Dực là biệt thự, mà là một trang viên. Một trang viên tư nhân rộng hơn 100 héc-.
Bốn đội Điên Trốn Bùi Dực giàu đến mức nào, thể là mắt tròn mắt dẹt.
Tả Thần kinh ngạc Bùi Dực ngốc nghếch: “Tên nhóc giàu như ?”
Bùi Dực đương nhiên : “Nhà và nhà Liên ca là thế giao, thể nghèo đến chứ.”
Trần Tự chu đáo giải thích: “Khách sạn nhà Bùi Dực trải rộng khắp hành tinh Vân Đô.”
Tùy Thất cong mắt: Lại thêm một bạn giàu , tuyệt quá!
Sau khi đoàn xuống phi thuyền, quản gia và hơn mười nhân viên mặc lễ phục màu đen nhiệt liệt chào đón bạn bè của chủ nhân.
Tùy Thất và Liên Quyết đưa đến phòng y tế một cách chu đáo, khoang y tế.
Một giờ , khoang y tế ngừng hoạt động. Tùy Thất khỏe mạnh nhảy xuống khỏi khoang.
Chỗ sườn còn đau nữa, cô vui sướng hít sâu vài , nhảy tại chỗ hai vòng, cảm động ôm lấy khoang y tế.
Cảm ơn khoa học kỹ thuật!
Quay phát hiện Liên Quyết đang lưng , yên lặng cô, khóe miệng mang theo một nụ như như .
Cô hỏi: “Cậu cảm thấy thế nào, đầu còn choáng ?”
Tốc độ của Liên Quyết trở bình thường: “Cảm giác , choáng nữa.”
Quản gia dẫn hai đang tràn đầy sinh lực đến phòng ăn. Trên chiếc bàn ăn dài dọn sẵn những món ăn tinh xảo và phong phú.
Ba Bùi Dực ở nhà, chỉ tám họ ăn cơm.
Ba Tả Thần và ba Bùi Dực chỗ. Tùy Thất đến bên cạnh Muội Bảo, Liên Quyết bên cạnh Bùi Dực.
Mọi đông đủ, bắt đầu ăn cơm.
Sau khi Bùi Dực gắp đũa đầu tiên, những khác cũng bắt đầu gắp.
Thức ăn bàn phần lớn là đặc sản của hành tinh Vân Đô, hương vị cũng tồi.
Bùi Dực ăn cơm cùng bạn bè, thói quen im lặng, thẳng: “Ăn xong dẫn dạo nhà nhé?”
Thẩm Úc trực tiếp từ chối: “Không , dẫn họ trượt cỏ.”
Tùy Thất tỏ thái độ: “ chọn trượt cỏ.”
Tả Thần và Muội Bảo: “Như .”
Bùi Dực gắp một miếng cơm miệng, nhai nhai: “Không thẩm mỹ, nhà vườn hoa hồng trắng nhất đấy.”
Tùy Thất nữa tỏ thái độ: “Trượt cỏ xong ngắm hoa.”
Tả Thần: “Đồng ý, trượt cỏ ngắm hoa hai việc ảnh hưởng .”
Bùi Dực hừ một tiếng: “Vậy .”
Bốn Tùy Thất nhanh chóng ăn xong, lời tạm biệt với Liên Quyết và mấy , theo Thẩm Úc lên phi thuyền.
Thẩm Úc trực tiếp đưa họ đến bãi trượt cỏ dài nhất của hành tinh Vân Đô. Phong cảnh ở đây còn hơn gấp mấy so với lúc xuống phi thuyền, đến mức kỳ lạ.
Tùy tay chụp một tấm cũng thành siêu phẩm. Tùy Thất kéo Tả Thần, Thẩm Úc và Muội Bảo chụp ảnh liên tục.
Sau khi chụp ít ảnh , họ mua ít đồ ăn vặt theo lời giới thiệu của Thẩm Úc. Mỗi món đều hương vị tuyệt vời, món nào dở.
Được bản địa dẫn du lịch thật là sảng khoái.
Ăn xong đồ ăn ngon, bốn mua vé trượt cỏ.
Ngồi ròng rọc, chân là t.h.ả.m cỏ xanh tươi, đầu mũi tràn đầy thở mát lạnh trong lành. Nhân viên công tác nhẹ nhàng đẩy, ròng rọc bắt đầu trượt xuống theo đường ray.
Tốc độ từ chậm đến nhanh, ròng rọc bắt đầu lao vun vút đường ray. Tóc gió thổi bay về phía , thứ trong tầm mắt đều nhanh chóng lùi , dường như hòa một với thiên nhiên, ràng buộc đều biến mất, chỉ còn sự tự do và niềm vui thuần túy.
Ròng rọc cuối cùng cũng từ từ dừng , trong mắt Muội Bảo tràn đầy sự phấn khích: “Em còn chơi nữa.”
Ba Tùy Thất đều đồng ý.
Họ chơi thỏa thích một ngày, đến bữa tối mới trở về nhà Bùi Dực.
Quản gia đưa bốn đến phòng khách.
Trên ghế sô pha trong phòng khách, ngoài Liên Quyết, Bùi Dực, Tân Dặc và Trần Tự, còn hai vị trưởng bối.
Một vị là của Liên Quyết, mà họ gặp ở hành tinh Trạch Bạc Nhĩ. Vị còn tuy gặp, nhưng thể chắc chắn là ba của Liên Quyết. Đôi mắt màu xám xanh của Liên Quyết quả thực giống hệt ba .
“Về , chơi thế nào?” Mẹ Liên Quyết ôn hòa hỏi.
Tùy Thất lịch sự đáp : “Chào dì, chúng cháu chơi vui ạ.”
“Vậy thì .” Bà vỗ vỗ chỗ bên cạnh , nháy mắt với Tùy Thất, “Lại đây .”
Tùy Thất tiện từ chối, vẫn giữ nụ , xuống. Vừa xuống nắm tay.
Mẹ Liên Quyết thì thầm bên tai cô: “Dì xem bản ghi của thử thách sinh tồn , tên vô Liên Quyết đó, c.ắ.n con đau lắm .”
Nụ khóe miệng Tùy Thất cứng đờ.
254: Cực Kỳ Thích
Những lời đến quá đột ngột.
Tùy Thất nhất thời nên trả lời thế nào.
Nơi từng đôi môi nóng rực c.ắ.n qua dấy lên một cảm giác tê ngứa quen thuộc.
Cô bất giác siết c.h.ặ.t t.a.y , móng tay bấm lòng bàn tay, cơn đau âm ỉ dần lấn át cảm giác tê ngứa đột ngột ập đến.
Cô điều chỉnh biểu cảm, đang định lựa lời để trả lời thì của Liền Quyết, bà Liền Như Nhật, nhỏ giọng : “Có c.ắ.n , dì đè nó cho con.”
… Cái cảnh tượng đó, cô chỉ nghĩ thôi xỉu .
“Không dì ơi, cần ạ.” Cô vội vàng xua tay từ chối.
Liền Như Nhật hỏi: “Thật sự cần ?”
Tùy Thất lắc đầu lia lịa như trống bỏi: “Thật sự cần ạ.”
Cô nhiều kinh nghiệm trò chuyện với lớn, huống hồ đây còn là một chủ đề tiện thẳng.
Nhất thời, cô chút luống cuống, trán rịn một lớp mồ hôi mỏng.
Trò chuyện với ba của bạn bè là một việc căng thẳng đến ?
lúc cô gì thì Liền Quyết bước tới giải vây.
Anh nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, đưa cô đến bên cạnh ba Tả Thần.
Tùy Thất lập tức xuống cạnh Muội Bảo, thở phào nhẹ nhõm, dùng khẩu hình một câu “Cảm ơn” với Liền Quyết.
Liền Quyết khẽ gật đầu, cạnh ôn tồn hỏi: “Mẹ, gì với cô ?”
Liền Như Nhật : “Không cho con , đây là chuyện giữa hai chúng .”
Liền Quyết cũng hạ giọng: “Vậy chuyện giữa con và cô , cũng đừng can thiệp nhiều.”
“Còn tại con bắt nạt con bé .”
“Con ý bắt nạt cô .” Liền Quyết liếc Tùy Thất một cái nhanh chóng thu ánh mắt, “Sau sẽ để cô đòi .”
Liền Như Nhật còn định thêm gì đó thì bả vai bên cạnh khẽ ôm lấy.
Lâm Đình Vân ôn tồn : “A Nhật, chuyện của bọn trẻ cứ để chúng tự giải quyết là .”
Liền Như Nhật đầu bạn đời của : “Được , em nữa.”
Bà đưa tay vỗ nhẹ hai cái chỗ thương của Liền Quyết: “Đầu còn choáng ?”
Liền Quyết khẽ : “Không choáng nữa ạ, điều trị trong khoang y tế , giờ lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/noi-la-doi-phe-vat-sao-toan-la-ke-ac-nhan-tan-nhan-the-nay/chuong-253-254-cuc-ky-thich.html.]
“Mấy ngày nghỉ ngơi cho , dù cũng thương ở đầu, dưỡng cho khỏe.” Liền Như Nhật dặn dò.
“Con .”
Cả nhà ba chuyện vài câu đơn giản thôi.
Bùi Dực một bên thấy họ xong liền lên tiếng hỏi: “Dì Liền, dì với chú Lâm ở Vân Đô Tinh mấy ngày ạ?”
“Không ở mấy ngày , chúng đến đây chủ yếu là để xem vết thương của Liền Quyết, lát nữa sẽ về Trạch Bạc Nhĩ Tinh.”
“Gấp ?” Bùi Dực nhăn mặt, “Con còn kịp tiếp đãi hai chu đáo nữa.”
Liền Như Nhật sảng khoái: “Bọn cũng dám để thằng nhóc lỗ mãng như con tiếp đãi .”
Bùi Dực kéo dài giọng nũng nịu: “Aiya, dì ơi~”
Liền Như Nhật chỉ : “Đừng nũng, dì ăn bộ của con .”
Bà thoải mái dựa vai Lâm Đình Vân: “Ta nhờ một bạn ở cục di dân thúc đẩy tiến độ xin di cư liên hành tinh cho Linh Lạc Tinh , thời gian chắc sẽ rút ngắn một nửa.”
“Hôm qua còn quyên góp một trăm triệu tinh tế tệ vật tư cho Linh Lạc Tinh, hy vọng họ thể cầm cự qua thời gian khi bình minh đến.”
Nghe xong hai câu , mấy mặt khỏi kinh ngạc.
Ai nấy đều Liền Như Nhật với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Bùi Dực khen thẳng: “Dì Liền, dì vẫn ngầu như !”
Liền Như Nhật phóng khoáng: “Không đáng gì .”
Bà cúi mở chiếc hộp gấm tinh xảo bàn , lấy một chiếc túi nhung nặng trịch đến mặt Tùy Thất.
Tùy Thất vội bật dậy.
Muội Bảo, Tả Thần và Thẩm Úc cũng dậy theo.
Liền Như Nhật thấy dáng vẻ của họ thật đáng yêu, bèn cong môi : “Đừng căng thẳng.”
Bà lấy từ trong túi nhung hai chiếc vòng tay vàng bản to cỡ hai ngón tay, Tùy Thất : “Lần gặp mặt tặng con quà mắt, bù .”
Tùy Thất vài câu khách sáo từ chối, nhưng đó là vàng thật đó, cô thực sự thể lời trái với lòng .
Liền Như Nhật đeo chiếc vòng vàng lên cổ tay cô: “Có thích ?”
Tùy Thất nâng niu chiếc vòng vàng nặng trĩu, ngây gật đầu: “Cực kỳ thích ạ.”
“Vậy thì .” Bà mỉm hài lòng, lấy hai chiếc vòng vàng nhỏ hơn đưa cho Muội Bảo, “Đây là cho Muội Bảo của chúng .”
Muội Bảo ngọt ngào: “Cảm ơn dì Liền, con thích lắm ạ.”
Liền Như Nhật véo nhẹ má cô bé: “Muội Bảo ngoan quá, đến vườn trồng chơi nhé.”
Tả Thần và Thẩm Úc cũng quà mắt, mỗi một thỏi vàng.
Bùi Dực cạnh mà đỏ cả mắt: “Dì Liền, con quà ?”
“Quà tặng con còn thiếu chắc?” Liền Như Nhật vỗ nhẹ gáy , “Lần mang cho con.”
Bà cất túi nhung , kéo Lâm Đình Vân cửa: “Bọn còn việc , đây, các con chơi vui vẻ.”
Nói xong Tùy Thất và Liền Quyết: “Hai đứa bây, đợi vết thương lành hẳn hãy quậy phá nhé.”
“Biết , .”
“Vâng ạ, dì.”
Mọi tiễn hai vị trưởng bối cửa, họ lên phi hành khí rời .
Bốn đội Điên Trốn lập tức xúm với .
Tùy Thất giơ cổ tay run run lên: “Nặng quá, đây là sức nặng của đồng tiền ?”
Muội Bảo xoay xoay chiếc vòng vàng tay: “Dì Liền tay hào phóng thật, con cảm giác cái vòng của con đến hai trăm gram.”
Tùy Thất ước lượng chiếc vòng của : “Cái của hình như 500 gram.”
Tả Thần ôm thỏi vàng: “Của với Thẩm Úc chắc 300 gram.”
Thẩm Úc thỏi vàng trong tay: “Lần đến vườn trồng, chúng mang chút quà cho cô chú nhé?”
Ba Tùy Thất đồng loạt gật đầu.
“Chị Tùy, lát nữa chị hỏi Liền Quyết xem ba thích gì nhé?” Tả Thần giao nhiệm vụ cho Tùy Thất.
Tùy Thất gật đầu: “Không thành vấn đề.”
“Các bạn ơi!”
Giọng Bùi Dực vang lên lưng họ: “Nhân lúc trời tối, dẫn các bạn dạo vườn hoa hồng nhé.”
Muội Bảo nể mặt: “Đi!”
Tùy Thất cũng nhanh chóng hưởng ứng: “Được đó.”
Bùi Dực dẫn đường phía , Tùy Thất và theo .
Tả Thần và Thẩm Úc dắt tay Muội Bảo chạy phía .
Tân Dặc, Trần Tự và Bùi Dực cũng đang đùa giỡn với .
Liền Quyết và Tùy Thất sóng vai cuối cùng.
Liền Quyết chủ động hỏi: “Hôm nay gì với cô thế?”
Tùy Thất khẽ nhướng mày: “Dì cho ?”
Liền Quyết: “...Ừm.”
Cô khẽ : “Cũng gì, dì giữ để trả thù.”
Liền Quyết xong im lặng một lúc lên tiếng: “Cô c.ắ.n ?”
Tùy Thất dừng bước, kinh ngạc : “Bây giờ ?”
Liền Quyết cúi đầu cô: “Ừ, bây giờ.”
Đột ngột ?
Còn nghiêm túc như thế nữa?
Thật Tùy Thất cũng c.ắ.n Liền Quyết đến .
Vốn dĩ là do cô bất cẩn đổ lọ t.h.u.ố.c thử mới gây sự cố ngoài ý .
Hơn nữa, cách Liền Quyết c.ắ.n cô lúc đó thật sự chút… tỉnh táo.
Cô cũng cách nào c.ắ.n như .
Đang định mở miệng từ chối thì Liền Quyết tiến gần cô nửa bước, hạ giọng : “Ở đây livestream, cũng khán giả nào qua màn hình, cô thể c.ắ.n tùy thích.”
Tùy Thất: “… Anh c.ắ.n đến ?”
Hàng mi bạc của Liền Quyết khẽ cụp xuống nhướng lên, đôi mắt xám xanh chăm chú cô.
“Muốn.”