Nỗi đau của trà xanh - Chương 1: Đồng nghiệp mới
Cập nhật lúc: 2025-07-03 12:06:05
Lượt xem: 1
Chương 1: Đồng nghiệp mới
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chẳng mấy chốc Hạnh đã không còn là 1 cô gái ngây thơ tinh nghịch nữa.
Buổi sáng, Hạnh đến công ty sớm hơn bình thường, cô pha 1 cốc trà lipton nóng hổi, đứng cạnh cửa sổ an tĩnh thưởng thức và nhìn xuống đường.
Phía dưới, từng đoàn xe chen chúc nhau, đổ về ngã tư, rồi tỏa ra 4 hướng, vội vã, tấp nập. Dường như cả thế giới đang bị cuốn vào guồng xoáy đó, chỉ có mỗi mình cô là ngoại lệ, an nhàn, điềm tĩnh.
Như 1 cái chớp mắt, cô đã bước sang tuổi 30, chưa từng có 1 mảnh tình vắt vai. Mặc dù môi trường làm việc của cô rất nhiều đàn ông. Có điều, đa số các anh đều có gia đình rồi.
Thưởng thức xong cốc nước cũng đến giờ làm việc. Hầu như mọi người đều đã đến đầy đủ và ngồi vào chỗ của mình. Cô cũng như những đồng nghiệp khác, cắm mặt vào màn hình laptop và bắt đầu 1 ngày làm việc.
Cùng lúc đó, trưởng phòng đưa 1 nhân viên mới đến giới thiệu với cả phòng:
- Mọi người chú ý nào. Đây là Minh, sẽ bắt đầu làm việc cùng phòng mình từ hôm nay. Minh 25 tuổi, quê Hà Nội.
Cô ngẩng mặt lên nhìn thì cảm thấy cực kỳ choáng ngợp vì cậu ta rất đẹp trai, ăn mặc thì lịch sự có gu. Nhưng mà nghe trưởng phòng giới thiệu thì cậu ta kém cô tận 5 tuổi. Cũng không phải là đối tượng đáng để cô phải chú ý đến. Biết trước là không có kết quả thì cô không bao giờ đưa vào tầm ngắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/noi-dau-cua-tra-xanh/chuong-1-dong-nghiep-moi.html.]
Minh cũng chào cả phòng:
- Em chào cả phòng. Thời gian tới hi vọng sẽ được anh chị em giúp đỡ ạ.
Cô mỉm cười chào Minh cho có lệ rồi lại cắm mặt vào màn hình laptop.
Thời gian cứ vậy mà trôi đi. Cô vẫn sống với thế giới của mình, ban ngày đi làm, tối về làm thêm. Ai cũng nói là cô sống khép kín quá. Nhưng mà, cô không phải là người khép kín. Bạn bè cô đều đã lập gia đình, cô không còn là mối quan tâm của họ nữa. Đồng nghiệp thì đa số đều là nam. Kết quả, cô giống như 1 ốc đảo giữa sa mạc khô cằn. Khác biệt và lặng lẽ. An yên và biết tự hài lòng.
Cô luôn sống với phương châm: Làm tốt việc của mình, không xen vào chuyện của người khác và ngừng lo chuyện ông trời.
Thậm chí, khi công ty cho nhân viên đi khám sức khỏe định kỳ, cô cũng đi 1 mình. Đến nỗi anh trưởng phòng phải trêu mấy thằng cu cùng phòng là: “Sao các chú để chị đi 1 mình thế”. Cô chỉ biết cười trừ.
Hôm ấy, cô loanh quanh lấy phiếu khám, thì chạm mặt Minh. Tuy là cùng 1 phòng, nhưng chẳng bao giờ nói chuyện với nhau cả. Cho nên, đối với cô, cậu ta cũng không khác gì những người xa lạ gặp gỡ thoáng qua trên đường.
Cậu ta cười: “Chị Hạnh”.
Cô hơi giật mình, nhưng cũng vui vẻ chào lại: “Đi sớm thế”, rồi tiếp tục làm việc của mình.