Nổi Danh Thiên Hạ - 207
Cập nhật lúc: 2024-09-11 11:00:18
Lượt xem: 18
Sau khi Thường thị đi xuống đã mỉm cười nói với Ôn Noãn: "Đột ngột đến thăm thật sự thất lễ quá, mong Ôn cô nương không trách, thật sự ơn cứu mạng của cô ngày đó vẫn luôn được tôi đặt ở trong lòng, không gặp mặt để cảm ơn thì tôi khó mà yên tâm."
Với nụ cười này khuôn mặt của bà ấy càng thêm xinh đẹp.
"Phu nhân quá khen, chỉ là một việc nhỏ mà thôi, bà không cần phải để trong lòng, mời bà vào!" Ôn Noãn mời mọi người vào trong nhà.
Phu xe cùng tiểu Tình dỡ một đống quà từ trên xe ngựa xuống.
Vương thị và Ngô thị đã dẫn theo mấy tỷ muội Ôn Nhu đi khai hoang đất, trong nhà chỉ có tam huynh đệ đang ở trong phòng đọc sách, nghe thấy có tiếng người đến cũng đi ra.
Ôn Thuần đi đến, nhìn thấy Lương Tử Vận đang quan sát căn nhà trúc ở trước mặt, hắn không thể không ngẩn ra.
Cô nương này thật xinh đẹp, giống như bước ra từ trong bức tranh.
Lương Tử Vận mỉm cười với Ôn Thuần, sau đó chào một cái: "Ôn công tử."
Ôn Thuần phút chốc đã đỏ mặt, may mắn làn da của hắn đen nên nhìn không ra, hắn cũng nhanh chóng đáp lại.
Ôn Hậu cùng Ôn Lạc ở phía sau cũng kinh ngạc nhìn người mới đến, khí chất cao quý của hai người này thật không giống như người mà gia đình mình sẽ quen.
Ôn Noãn giới thiệu mọi người với nhau: "Đây là đại ca, nhị ca cùng đệ đệ của tôi. Đại ca, nhị ca, Lạc nhi đây là phu nhân cùng tiểu thư mà ngày đó muội đã gặp được ở Đại Phật tự."
Ba huynh đệ nhanh chóng hành lễ.
Sau khi chào hỏi lẫn nhau, ba huynh đệ Ôn Thuần đã quay về phòng đọc sách để tị hiềm.
Ôn Noãn rót trà cho cả hai.
Thường thị nhìn tách trà tinh xảo, còn có màu trà kia, hương trà nhẹ nhàng phả vào mũi của bà, trong lòng hơi kinh ngạc nhưng không thể hiện ra trên mặt.
Tách trà này, lá trà này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/noi-danh-thien-ha/207.html.]
Ở phòng trúc uống một tách trà có giá trị trăm lượng bạc?
Nhà họ Ôn này thật sự chỉ là một ngôi nhà nông bình thường?
Bọn họ có thể tìm đến nơi này, hiển nhiên là đã tìm hiểu rõ ràng tình huống nhà họ Ôn.
Nhưng mà bà ấy cũng không có truy đến cùng, mặc kệ là có phải gia đình làm nông bình thường hay không thì nàng vẫn là ân nhân cứu mạng của con gái và bà ấy, như vậy là đủ rồi.
Ôn Noãn dường như nhìn ra được sự kinh ngạc của bà ấy: "Lá trà này là của người khác tặng cho."
Thường thị vừa nghe xong cũng hiểu ra, đứa nhỏ này có y thuật lợi hại như vậy, có tâm thiện, còn làm nhiều việc thiện nên sẽ nhận được nhiều phúc báo, có thể quen biết với quý nhân và được tặng trà ngon cũng không kỳ lạ.
Chẳng phải hôm nay bà ấy cũng chuẩn bị quà đáp lễ sao?
Lương Tử Vận nhìn cái sân nhỏ của nhà Ôn Noãn, nàng ấy đánh giá một chút rồi mới nói: "Ôn Noãn muội muội, nhà của muội ở trong phòng trúc gió không thổi vào à? Buổi tối ngủ không thấy lạnh sao?"
"Đây chỉ là chỗ ở tạm thời thôi, bây giờ vẫn tốt, bên trong đều có gắn một lớp cỏ tranh, mùa đông thì không dùng được, nhưng mà nhà của muội đã tìm được ngày để xây nhà rồi".
Lương Tử Vân nghe xong cũng thở dài một hơi: "Vậy là tốt rồi! Khi nào thì xong? Đến lúc mừng nhà mới nhớ nói cho tỷ biết với nha, tỷ sẽ đến chúc mừng muội!"
Ôn Noãn mỉm cười đồng ý.
Thường thị lại hỏi Ôn Noãn một ít chuyện nhà, Ôn Noãn đều trả lời đầy lễ phép, không kiêu ngạo hay nịnh bợ, tiến lùi đều có chừng mực vô cùng chân thành.
Điều này khiến cho Thường thị rất thích Ôn Noãn.
"Sắc mặt của phu nhân nhìn đã thấy tốt hơn chút rồi, gần đây thân thể phu nhân như thế nào?" Ôn Noãn hỏi.
Thường thị nghe xong thở dài một hơi: "Vẫn như vậy."
Gia đình ở trong kinh thành có nhiều chuyện buồn phiền, nên cả nhà bọn họ đều rời khỏi kinh thành, nhưng những người đó vẫn không buông tha cho nhà bà ấy.