Nổi Danh Thiên Hạ - 191
Cập nhật lúc: 2024-09-10 20:21:55
Lượt xem: 12
Cả nhà Huyện Thừa đại nhân cũng được Ôn Gia Phú mời đến, trước khi ra ngoài hắn ta còn dặn dò phu nhân của mình, sau này đối xử với cả nhà của Ôn Gia Phú khách sáo một chút.
Quặng ngọc kia sở dĩ ông ta tìm tới Ôn Gia Phú để dùng danh nghĩa của Ôn Gia Phú mua, cũng là có ý xây dựng mối quan hệ thân thiết.
Sau này nếu Ôn Uyển có thể bay lên cành cây thì Ôn Lượng cũng sẽ không hề thua kém!
Hiện tại ngay cả Ôn Ngọc cũng được Từ đại sư nhìn trúng, nên ông ta càng thấy suy nghĩ của mình là đúng.
Bức tranh của Từ đại sư ngay cả Hoàng Thượng cũng khen ngợi.
Nhà của Từ đại sư là một gia tộc lớn ở trong kinh thành, người nhà họ Từ có rất nhiều đệ tử làm quan trong triều, mỗi một người đều có chức lớn hơn cái chức quan huyện nho nhỏ này của hắn ta.
Cũng không phải là người mà biểu ca làm ở Vĩnh Nhạc thự trong kinh thành của hắn ta có thể so sánh được.
Đó là dòng dõi mà những người như bọn họ không thể trèo cao đến!
Có thể trở thành đồ đệ của Từ đại sư là đã chạm được vòng bên ngoài của sự cao quý nhất ở Nạp Lan quốc.
Mà Ôn Uyển nếu có thể được Hoàng Thượng hay Hoàng Tử hoặc Vương gia nhìn trúng, thì nàng ta đã thật sự bước vào nơi cao quý đó.
Huyện Thừa cảm thấy hắn ta đầu tư lên người Ôn Gia Phú rất đúng.
Phía nữ quyến.
Cô nương trong thôn đều cố gắng đến gần Ôn Uyển và Ôn Ngọc.
Ôn Uyển ngồi ở một chỗ rụt rè mỉm cười lễ phép với các nàng, đôi lúc sẽ nói một hai câu.
Còn Ôn Ngọc thì đang cùng thiên kim của Huyện Thừa, nữ nhi của thầy Quách, và cháu gái Tống Cẩm Tú của bà cô nói chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/noi-danh-thien-ha/191.html.]
Họ đều xem thường sự nịnh bợ lấy lòng của những cô gái thôn quê ấy.
Có người hỏi một câu: "Mấy tỷ muội Ôn Nhu, Ôn Noãn sao lại không đến?"
Con gái của bà cô là Tống Ngọc Đình vừa nghe xong lời này cũng nhếch miệng, phần thịt béo dồn lại trên mặt, giọng điệu xem thường, nói: "Các nàng đều dốt đặc cán mai(2), chỉ biết qua lại với bùn đất, còn không biết xấu hổ mà đến sao?
Làm sao dám đến? Không sợ mất mặt sao? Đây là yến tiệc gì chứ?"
Yến tiệc này chính là để chúc mừng Ngọc nhi bái được Từ đại sư!
Mấy cô nương trong thôn phút chốc cũng không dám nói tiếp vì các nàng cũng dốt đặc cán mai.
Ôn Ngọc chỉ cười không nói gì.
Ở bên kia, mấy bà tử trong thôn cũng đang vây quanh Chu thị:
"Mẹ Gia Phú, trong thôn của chúng ta thì chỉ có Gia Phú nhà bà là có tiền đồ nhất! Ngày thường nhà bình thường nào mà có thể mời hết tất cả mọi người trong thôn chứ? Mẹ Gia Phú, bà đã dạy dỗ tụi nhỏ như thế nào vậy? Quá lợi hại rồi!"
"Bà sai rồi, là Gia Phú có tiền đồ, còn mấy đứa nhỏ của hắn chính là rất có tiền đồ! Một cái có khả năng hơn một cái, tẩu tử, sau này Lượng nhi có trở thành quan thì cũng đừng quên dìu dắt mấy cụ già này nha!"
"Uyển Nhi cũng rất giỏi, mười tám đời tổ tông của chúng tôi cũng không có cơ hội nhìn thấy Thái Hậu hay Hoàng Thượng, thế mà Uyển nhi có thể nhìn thấy! Đây chính là phần mộ tổ tiên của Ôn gia đã bốc khói nhẹ!"
"Ngọc nhi cũng rất tài giỏi, Từ đại sư đã nhận nàng làm đồ đệ, chẳng phải Gia Phú nói chỉ có bức tranh của Từ đại sư mới được Hoàng Thượng treo trong ngự thư phòng để thưởng thức sao! Một bức tranh có giá trị đến vạn kim! Sau này bà chỉ cần ngồi hưởng phúc là được! Về sau cũng đừng quên tỷ muội chúng tôi đó nha!"
Những lời khen ngợi của thôn dân như không cần tiền mà nói ra một đống.
Hôm nay Chu thị mặc một một bộ lễ phục mới có hoa văn là vạn thọ, một bộ cẩm phục không phải nói có bao nhiêu quý phái!
Chu thị nghe lời khen ngợi của từng người, nhìn thấy sự ghen tị của họ đối với mình, càng khỏi phải bàn bà ta vui vẻ đến thế nào, còn cười đến không khép dược miệng.
Bà ta liếc mắt nhìn Vương thị ngồi thẳng lưng bên cạnh bị người ta bỏ lơ: "Đại tỷ, tỷ nói xem có phải Ngọc nhi của tôi rất lợi hại đúng không, tỷ có biết bức tranh đó bán được bao nhiêu lượng bạc không?"