Nổi Danh Thiên Hạ - 148
Cập nhật lúc: 2024-09-08 19:36:25
Lượt xem: 20
Ôn Noãn nhịn không được mà ở bên tai Ôn Gia Thụy thấp giọng dặn dò vài câu.
Mặt Ôn Gia Thụy trầm xuống, ông ấy gật đầu rồi đưa Ôn Gia Mỹ lên xe ngựa đã thuê.
Cả nhà Ôn Noãn cũng đi vào trong thôn.
"Nhị tỷ, Ôn Uyển là người của Giáo Nhạc Phường sao?" Ôn Noãn nghĩ đến Ôn Uyển đã sáng tác một danh khúc nên mới có thể tham gia Thiên Thu yến, vì vậy nàng cũng không nhịn được hỏi.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, Ôn Noãn không tìm được nhiều ký ức về Ôn Uyển.
Bởi vì Ôn Uyển rất ít quay về thôn mà chỉ có vào lúc năm mới hay tiệc mừng thọ của ông Ôn và Chu thị thì mới trở về, mà khi đó thời tiết đều rất lạnh, cũng đúng lúc thân thể của nguyên chủ yếu ớt nhất, cả ngày đều ốm đau nằm ở trên giường, nên mới không tiếp xúc được nhiều.
Nguyên chủ chỉ cảm thấy Ôn Uyển khá đoan trang, đối với ai cũng lễ phép nhã nhặn.
Ôn Ngọc thì luôn nói chuyện bằng thái độ đáng ghét, luôn là dáng vẻ lỗ mũi hướng lên trời, cho nên ấn tượng của nguyên chủ đối với Ôn Ngọc sâu đậm hơn.
Hiện tại xem ra, Ôn Uyển có lẽ là người khôn ngoan nhất.
Ôn Hinh lắc đầu: "Không phải, nhưng dường như nàng ta đã bái được một lão sư ở Giáo Nhạc Phường."
Ôn Noãn hiểu được, nàng nhíu mày lại.
Ôn Hinh thấy vậy vẻ mặt của Ôn Noãn thì cũng lo lắng: "Sao vậy? Muội không thoải mái sao?"
Ôn Noãn lắc đầu: "Không sa, muội chỉ cảm thấy như đang tự vác đá đập vào chân mình".
Sau này nàng sẽ không bán khúc kiếm bạc nữa.
Ôn Hinh: "???"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/noi-danh-thien-ha/148.html.]
Là cái gì vậy?
-
Trời đã tối, từng nhà trong thôn đều tắt đèn đi ngủ, Ôn Gia Thụy lúc này mới về nhà.
Ông ấy ngồi xe ngựa lên trấn rồi lại đi bộ trở về.
Đã quá muộn, nên phu xe cũng không muốn trở vào thôn lần nữa.
Ôn Noãn đang vẽ tranh chợt nghe tiếng động, nàng đi ra ngoài, sợ Vương thị nghe thấy sẽ lo lắng, nên nhỏ giọng hỏi: "Cha, cha có hỏi vì sao tay của tiểu cô lại bị thương không?"
"Vào lúc ngày mùa, tiểu cô đã mượn xe bò của người khác để chở lương thực về nhà, nhưng vì không kiểm soát được con bò đó nên bị sừng bò đâm. Tiểu cô của con vì ngăn lại nên bị thương một chút, bà thông gia và tiểu dượng của con cũng không có gì không ổn cả. Noãn nhi, con đừng suy nghĩ nhiều, nhân phẩm của nhà bọn họ không tệ, đối với tiểu cô của con cũng tốt! Khi cha đưa tiểu cô của con về trời cũng đã tối, nhưng bà thông gia cũng không mặt nặng mày nhẹ với tiểu cô con, còn để dành cơm cho muội ấy! Tiểu dượng của con thì đi làm công tới tận khuya mới về, còn tự mình nấu cơm ăn cũng không có nhăn nhó gì.
Tiểu dượng của con trước kia là bị đả kích nên mới uống rượu, nhưng cũng không có đánh người. Hiện tại cha thấy tinh thần của hắn cũng không tệ, có lẽ đã phấn chấn trở lại. Cha còn làm theo lời con nói mà vào nhà của tiểu cô con ngồi một lát rồi mới về."
Ôn Noãn nghe vậy xong cũng gật đầu, nàng có chút đăm chiêu, chẳng lẽ là do nàng đã ảo giác?
Dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, ấn tượng của nàng đối với tiểu dượng này thật sự không tệ.
Vẻ ngoài còn rất tuấn tú, trước kia là người bán hàng rong, sau lại bị người ta lừa mua trúng hàng giả, phải dùng hết bạc trong nhà để bồi thường.
Vậy cuối cùng thì tiểu cô đang sợ cái gì?
-
Mà tiểu dượng có nhân phẩm không tệ ở trong miệng của Ôn Gia Thụy vào giờ phúc này đang ngồi ở bên giường, vừa cầm bầu rượu thưởng thức, vừa hưởng thụ việc Ôn Gia Mỹ rửa chân cho ông ta.
Bởi vì hôm nay Ôn Gia Mỹ gặp được người nhà mà ít khi được gặp, nhất thời thất thần nên động tác của tay cũng vô thức mà mạnh hơn một chút.
Khiến cho Hà Hoán Hồng bị đau, ông ta lập tức đá lên mặt của bà một cái, khiến bà ngã ra sau: "Con tiện nhân này, bà muốn bóp gãy xương của tôi hả? Đã không sinh được thì thôi, ngay cả việc hầu hạ tướng công cũng không biết sao? Tầm thường chính là tầm thường, rửa cái chân cũng không làm được, tôi lấy bà về để làm gì!"