Nổi Danh Thiên Hạ - 142
Cập nhật lúc: 2024-09-08 19:34:47
Lượt xem: 18
Ôn lão gia tử: "!!!"
Đều nhìn ông làm gì?!
Cuộc sống hòa thuận phú quý này, thật đúng là không phải để người hưởng thụ!
Ông quá khó khăn!
Nếu có thể quay lại, năm đó ông tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Khụ khụ... Đã nghĩ xa rồi, ông Ôn nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, trên mặt không thể nén nổi xấu hổ: "Quế Chi, đến chỗ tôi ngồi đi, Đại Lang đi lấy thêm cho mẹ con một cái ghế."
Biểu cảm của Vương thị thản nhiên đi đến.
Sắc mặt Chu thị khó coi tới cực điểm, trong lòng đều mắng mười tám đời tổ tông của ông Ôn một trận.
Khuôn mặt bà cô xưng lên, bà ta dùng đôi mắt hình viên đạn liếc xéo Ôn Noãn một cái, ngồi ở chỗ kia không nói thêm gì nữa.
Ánh mắt Tống Quý Cường lóe lên, ánh mắt mịt mờ nhìn qua những người trong nhà Ôn Noãn, nhưng không nói chuyện.
Quách phu tử nhíu mày nhìn một nhà Ôn Noãn, ông ta hỏi nữ nhi bên cạnh: "Ni nhi, những người nhà này là ai?"
Trên mặt Quách Thiến Ni cũng khó coi, quan hệ gia đình tướng công tương lai của mình thật sự có chút loạn, may mắn đã phân gia, nên không cần ở cùng một chỗ.
"Bà nội của Lượng ca ca là bình thê."
Sắc mặt Quách phu tử càng khó nhìn, ông ta nghĩ đến cái gì đó nhưng không hỏi lại.
Tiểu Chu thị thấy sắc mặt Quách phu tử không tốt, trong lòng lo lắng một chút.
Đã quên Quách phu tử là người rất để ý quy củ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/noi-danh-thien-ha/142.html.]
Bà ta nhanh chóng đứng lên: "Để con đi thêm vị trí, vừa rồi là con suy xét không chu toàn."
Ôn Uyển đứng lên đi về phía trước, cầm lấy cánh tay Chu thị, đỡ bà ta ngồi xuống: "Bà nội, bà cũng ngồi xuống đi! Vừa rồi không phải nói để cháu giành cho bà cái cáo mệnh phu nhân hay sao? Nhanh chóng ăn cơm thôi! Cơm nước xong, cháu còn phải luyện cầm nữa! Cuộc tranh cử vào thiên thu yến kia, cũng không phải là dễ dàng như vậy đâu."
Chu thị nghe xong lời này sắc mặt u ám cuối cùng cũng thay đổi!
Đúng vậy, sao bà ta phải so đo cùng một người sa cơ thất thế cơ chứ?
Lần này thiên thu yến ngoài mừng thọ cho Thái Hậu, nghe huyện thừa đại nhân nói Hoàng Hậu còn tính toán nhân cơ hội này tuyển phi cho vài vị hoàng tử đã trưởng thành.
Huyện thừa đại nhân có người ở kinh thành, tin tức của ông ta tuyệt đối không sai được.
Chờ cháu gái trưởng của bà ta trúng cử thiên thu yến, được lộ diện trước mặt người tôn quý nhất trong thiên hạ, dựa vào dung mạo của Uyển nhi, vừa có tài lại còn thông minh, nói không chừng là có thể lọt vào mắt của những quý nhân đó ở trong cung!
Về sau sao?
A! Chỉ sợ Vương thị muốn xách giày cho mình cũng không xứng!
Còn so đo một vị trí như vậy làm gì?
Chu thị nghĩ đến đây thì vẻ tươi cười lại tràn đầy trên mặt: "Bà sẽ chờ."
Lúc này bà cô cũng khen tặng nói: "Ai ôi, Uyển nhi đánh đàn dễ nghe như vậy, còn làm ra khúc nhạc dễ nghe như thế! Nghe nói tuyệt đối là khúc nhạc cấp bậc đại sư, nhất định có thể được lựa chọn! Về sau Uyển nhi bay lên đầu cành cũng đừng quên bà cô nhé!"
Ôn Uyển cười cười: "Nào có khoa trương như bà cô nói, chỉ là có tư cách tham gia tranh cử thôi. Kinh thành bao nhiêu cô nương tài nghệ xuất chúng, cháu có thể trúng tuyển hay không cũng không biết đâu! Bà cô đối xử với Uyển Nhi tốt như vậy, Uyển Nhi nhất định sẽ không quên."
Cô gia Tống Quý Cường cũng ca ngợi nói: "Nghe Lý đại nhân nói, uyển nhi đánh khúc nhạc này có thể so với cấp bậc đại sư! Vĩnh Nhạc đại sư không còn soạn nhạc nữa, mấy năm nay đã không thấy xuất hiện khúc nhạc hào hùng như vậy. Biểu ca của ông ta chính là làm quan ở Thái Nhạc thự tại kinh thành, nói là tám chín phần mười có thể trúng tuyển!"
Nếu mà Ôn Uyển có thể lọt vào vòng phú quý trong kinh thành, vậy thì về sau Ôn gia sẽ không còn giống bây giờ!
Quách Thiến Ni: "Nếu mà có thể trúng tuyển tham gia thiên thu yến, vậy chính là đánh đàn ở trước mặt Thái Hậu cùng hoàng thượng, gặp được chân long thiên tử, đó chính là vô cùng vinh quang, rất nhiều tiểu thư nhà quan còn không có tư cách này đâu! Quả thật là phần mộ tổ tiên bốc lên khói nhẹ! Uyển nhi thật sự là quá lợi hại! Có rảnh thì cũng dạy cho tỷ học cầm nhé!"
Quách phu tử nghe xong những lời vừa rồi, vẻ bất mãn lập tức biến mất.