Trời vẫn mưa, nhưng còn ồn ào như . Giọt mưa hôm nay nhẹ, chạm khung cửa sổ vỡ , lặng lẽ như thở của một đang cố giấu nỗi đau.
Tần Dịch bên bàn việc, mặt là một chồng kịch bản mở dở, và giữa những tờ giấy trắng — một cuốn sổ nhỏ màu đen. Cuốn sổ , là của Lâm Ngạn. Anh tìm thấy nó trong chiếc vali cũ, giấu trong ngăn bí mật mà chỉ những ai thật mới .
Bìa sổ thấm nước mưa, góc giấy nhăn, nhưng chữ bên trong vẫn rõ ràng. Nét chữ — nghiêng nghiêng, run, tựa như mỗi dòng đều mang theo nỗi do dự.
“Ngày 3 tháng 7.
Tần Dịch ngủ gật trong phòng thu. Tớ định đắp áo khoác cho , nhưng thôi. Nếu tớ quá , liệu nhớ đến tớ ?”
Anh lật thêm vài trang.
“Ngày 15 tháng 8.
Cậu , trong showbiz chỉ cần đủ mạnh thì sẽ ai dám tổn thương . tớ thấy, mạnh mẽ cũng là một loại vỏ bọc. Cậu mệt ?”
Và , một trang giữa sổ khiến tay Tần Dịch khựng .
“Ngày 22 tháng 10.
Có lẽ tớ sắp rời . Không vì hết thương, mà vì thương nhiều quá mà giữ thế nào. Cậu xứng đáng với một ánh sáng sạch hơn, một kẻ đang trốn chạy như tớ.
Nếu những dòng , xin đừng tìm tớ. Hãy sống , cho cả hai chúng .”
Tần Dịch nhắm mắt. Trong đầu vang lên giọng của Lâm Ngạn — dịu dàng, chậm rãi, như gió mùa thu lướt qua tán lá.
Anh nhớ rõ ánh hôm cuối cùng gặp : trong suốt, nhưng vết nứt.
“Cậu xứng đáng với ánh sáng sạch hơn…”
Ánh sáng — thứ mà cả hai từng mơ, nhưng bao giờ thật sự chạm .
Đêm , Tần Dịch ngủ. Anh lấy một tờ giấy, cầm bút, những dòng đầu tiên nhiều tháng im lặng.
“Ngạn,
Mưa ngoài cửa vẫn rơi như ngày .
Người , thời gian sẽ xoa dịu thứ, nhưng càng lâu, tớ càng thấy rõ hình bóng trong từng giấc mơ.
Tớ cố quên, nhưng càng cố, ký ức càng rõ hơn.
Tớ nhớ cách , nhớ cả những giả vờ giận dỗi, lén tớ từ máy .
Nếu đang lá thư , thì xin — vì tớ giữ lời hứa ‘ tìm’.
Tớ vẫn đang tìm , bằng đôi chân, mà bằng những vai diễn, những ánh đèn, những câu thoại...
Bởi vì, trong ánh sáng tớ , đều một phần của .”
Anh đặt bút xuống, bàn tay run lên nhẹ. Lá thư nhận thật sự — chỉ để thở, để giải tỏa, để nhớ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhung-ngay-chung-ta-giau-trai-tim/chuong-19-nhung-dong-thu-chua-gui.html.]
Sáng hôm , trợ lý mang đến một gói nhỏ.
“Anh Tần, gửi đến cho . Không ghi tên.”
Tần Dịch mở . Bên trong là một chiếc USB.
Anh cắm laptop, màn hình sáng lên — một đoạn video, ngắn thôi, chỉ chừng ba phút.
Cảnh mờ, vẻ ghi bằng điện thoại. Trong khung hình, Lâm Ngạn đang cầu cảng, phía là biển. Ánh hoàng hôn đổ xuống, gió thổi tóc rối tung.
Cậu , nụ hiền và buồn:
“Nếu Tần Dịch xem video , thì lẽ tớ đang ở một nơi khác. Không để trốn, mà để học cách sống khi .
Tớ từng nghĩ, chỉ cần hai thương là đủ. cùng, tớ nhận , đôi khi, thương cũng cần dừng .
Cậu luôn là dám bước ánh sáng, còn tớ… chỉ .
đừng lo. Tớ .
Nếu ngày nào đó, thấy biển mây và ánh mặt trời xen qua mưa — hãy nhớ, tớ từng :
‘Ánh sáng nhất là khi nó qua cơn bão.’”
Đoạn video kết thúc bằng hình ảnh Lâm Ngạn giơ tay, như vẫy chào. bàn tay đó chỉ còn một trắng mờ.
Tần Dịch lặng lâu. Đến khi video tự động tắt, màn hình đen trùm lấy căn phòng, mới nhận — nước mắt rơi từ bao giờ.
Chiều hôm đó, Tần Dịch đến đài truyền hình để thu chương trình. Lúc phỏng vấn, dẫn hỏi:
“Anh Tần, nếu thể một điều với mà từng thương, sẽ gì?”
Khán phòng im lặng. Máy hướng .
Tần Dịch cúi đầu, khẽ mỉm :
“ sẽ … Cảm ơn vì dạy cách yêu trong im lặng.
Và xin , vì đủ can đảm để giữ .”
Người dẫn hỏi thêm. Một giây lặng bao trùm, vỗ tay. chỉ Tần Dịch , phía nụ đó là cả một cơn sóng ngầm từng yên.
Đêm , đăng thêm một dòng ngắn lên mạng xã hội:
“Gửi còn ở đây.
Tớ thấy ánh sáng qua mưa.”
Dưới bài , một tài khoản ẩn danh để bình luận:
“Tớ cũng .”
Chỉ bốn chữ, avatar, xác nhận. Tần Dịch — dù chỉ là một hy vọng mỏng manh, vẫn tin đó là Lâm Ngạn.