Trời đổ mưa từ rạng sáng. Cơn mưa mùa hạ rơi lớn, nhưng dai dẳng và lạnh buốt, cứ như gột rửa thứ gì đó bám dính quá lâu trong lòng .
Tần Dịch trong phòng thu, ngoài cửa kính mờ sương. Ánh sáng nhạt xuyên qua những giọt nước, phản chiếu lên gương mặt một vẻ u tịch khó tả. Mấy ngày nay, lịch trình phim hoãn, còn Lâm Ngạn… vẫn liên lạc.
Từ buổi tối hôm — buổi tối mà hai một lời nào giữa ánh đèn trắng loang lổ — tất cả như rơi một quãng im lặng thể phá vỡ.
Mọi xung quanh vẫn , vẫn , vẫn việc, nhưng Tần Dịch cảm giác thế giới đổi sắc. Mọi thứ trở nên nhạt dần, mờ dần — chỉ còn một trống lạnh lẽo trong ngực.
Anh từng nghĩ, chỉ cần chờ thêm một chút, Lâm Ngạn sẽ . qua gần hai tuần . Điện thoại ai bắt, tin nhắn trả lời. Căn hộ mà Lâm Ngạn thuê cũng trống trơn.
Có bảo, nhận phim mới ở phía Bắc. Có , nước ngoài tìm cơ hội khác. Tin nào cũng nửa thật nửa giả.
với Tần Dịch, điều khiến đau nhất là “Lâm Ngạn ”, mà là “vì mà một lời nào”.
Buổi chiều, đạo diễn đến phòng thu. Ông thấy Tần Dịch vẫn đấy, lặng im, liền vỗ vai:
“Cậu ?”
Tần Dịch đáp.
Đạo diễn thở dài, giọng ông trầm xuống:
“Cậu , trong showbiz, đôi khi tình cảm chẳng khác gì hợp đồng — hết hạn thì . Cậu đừng tự dằn vặt.”
Tần Dịch nhạt, một nụ hề chạm đến mắt.
“ hợp đồng nào ký bằng trái tim , thầy.”
Câu khiến lặng , chẳng gì thêm.
Tối đó, mưa vẫn rơi.
Tần Dịch rời khỏi trường , bước giữa màn nước lạnh. Không mang ô, để mặc mưa ngấm áo, dán chặt lấy . Cảm giác khiến thấy dễ thở hơn — ít , nó giúp vẫn còn cảm giác.
Đi qua con phố cũ, dừng quán cà phê “Lưu Quang”. Biển hiệu vẫn sáng, cửa kính vẫn mở, nhưng chỗ quen thuộc cạnh cửa sổ thì trống .
Anh nhớ, từng một buổi chiều, Lâm Ngạn ở đó, cúi đầu khuấy cà phê, khẽ :
“Nếu một ngày tớ biến mất, tìm ?”
Khi , Tần Dịch :
“Cậu mà biến mất, tớ cũng chẳng sống .”
Lúc đó, hai đều nghĩ chỉ là đùa. giờ đây, giữa tiếng mưa rơi, Tần Dịch mới hiểu — những lời bâng quơ hóa thành lời tiên tri cay nghiệt nhất.
Đêm xuống, Tần Dịch về căn hộ. Phòng khách vẫn ngăn nắp như ngày nào, chỉ khác là chiếc cốc mà Lâm Ngạn dùng còn.
Trên bàn một tờ giấy gấp đôi. Anh mở .
“Đừng tìm tớ. Tớ cần yên tĩnh một thời gian.”
Chỉ một dòng chữ ngắn, lạnh lẽo như dao. Không chữ ký, lời giải thích. Tần Dịch vẫn nhận nét chữ — mềm, nghiêng, quen thuộc đến đau lòng.
Anh xuống, tờ giấy thật lâu. Bên ngoài, sấm sét nổ rền. Một tia chớp lóe sáng qua khung cửa, soi rõ đôi mắt — đỏ ngầu, ướt át, như chứa cả bầu trời sắp vỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhung-ngay-chung-ta-giau-trai-tim/chuong-18-trong-lan-mua-tan.html.]
Ngày hôm , tin đồn nổ :
“Lâm Ngạn rút khỏi giới giải trí.”
“Có tin cấm sóng.”
“Nghe scandal liên quan đến đoàn phim của Tần Dịch…”
Tần Dịch cầm điện thoại, những dòng tin nóng nổi bật, lòng lạnh toát. Anh , chỉ cần lên tiếng, thể dập tan tất cả. cũng , một khi , sẽ đối diện với tất cả những gì họ từng cố giấu — những quy tắc, những bóng tối, những thứ mà chỉ cần chạm là thể đầu.
Đêm đó, Tần Dịch đăng một dòng duy nhất Weibo:
“Có rời vì sợ tổn thương. tổn thương lớn nhất là ở chỗ ở .”
Dưới bài , hàng ngàn bình luận tràn . Người an ủi, chế giễu, đào quá khứ của cả hai. Tần Dịch .
Anh chỉ mãi dòng chữ của — và thấy từng ký tự như đang chảy máu.
Vài ngày .
Tần Dịch đến phim trường mới. Mọi thứ dường như bình thường, nhưng trong lòng , thứ gì đó gãy.
Lúc hóa trang, thợ hỏi nhỏ:
“Anh Tần, gần đây ốm ? Trông gầy nhiều lắm.”
Anh mỉm , giọng khản đặc:
“Chắc do thiếu ngủ thôi.”
Trên trường , diễn cảnh chia tay. Đạo diễn hô “action”, nước mắt rơi thật — cần diễn. Cảm xúc tuôn quá thật, đến mức cả ekip im lặng.
“Cut! Hoàn hảo…”
Đạo diễn ngỡ ngàng, hạ giọng:
“ dữ ?”
Tần Dịch khẽ đáp:
“Vì chỉ đang diễn chính .”
Tối đó, khi về, trong hòm thư một bưu kiện nhỏ. Không ghi gửi.
Bên trong là một tấm ảnh chụp biển mây — bầu trời xanh, phía là một vệt sáng mờ nhòe, như ánh bình minh xuyên qua sương.
Sau tấm ảnh là một dòng chữ nhỏ:
“Nếu kiếp , hy vọng chúng gặp khi còn sợ hãi.”
Tần Dịch nắm chặt tấm ảnh, lòng chấn động. Nước mắt rơi xuống, thấm mặt giấy, nhòe cả nét mực.
Anh ngẩng đầu lên, qua khung cửa kính, bầu trời bắt đầu đổ mưa.
Cơn mưa còn lạnh — mà đau.