Thượng Hải cuối tháng Mười.
Trời mưa.
Những cơn mưa mùa thu luôn rơi theo cách chẳng báo — dai dẳng, lạnh và nặng nề như chính trống trong lòng Tần Dịch.
Cậu cổng trường Nam Hoa, dòng tan học hối hả chạy qua, từng khuôn mặt lướt nhanh trong làn nước. khuôn mặt mà đang tìm.
Lâm Ngạn biến mất ba ngày.
Ba ngày — với khác thể chỉ là một quãng thời gian bình thường.
với Tần Dịch, đó là trống khiến tim rã rời từng nhịp.
Không tin nhắn, cuộc gọi.
Không lời chào tạm biệt.
Cậu chỉ thấy một tờ đơn xin nghỉ học bàn giáo viên, vội vàng bằng nét chữ quen thuộc đến đau lòng.
“Em xin nghỉ học dài hạn. Lý do: Chuyển nơi cư trú.”
Không địa chỉ mới.
Không lời nhắn.
Như thể Lâm Ngạn từng tồn tại ở đây.
Buổi chiều hôm đó, Tần Dịch khắp phố, qua từng ngõ nhỏ, qua cả tiệm bánh mà hai từng ghé.
Cậu lâu quán, tấm biển “tạm nghỉ vì mưa lớn”, tay vẫn siết chặt chiếc ô gãy khung.
“Cháu tìm ai thế?”
Cô chủ quán , nhận gương mặt quen thuộc.
“À… bạn cháu. Hồi với cháu, cái tóc nâu nâu .”
Cô chủ lắc đầu.
“Cậu bé đó hả? Mấy hôm thấy, với nhà, hình như xe màu đen… trông vui .”
Giọng khiến n.g.ự.c Tần Dịch thắt .
“Người nhà …”
Cậu lặp , như tin nổi chính .
Mưa bắt đầu nặng hạt hơn.
Tần Dịch cầm ô, về phía ga tàu điện — nơi duy nhất thể dẫn ngoại ô, về hướng nhà họ Lâm.
Nhà họ Lâm trong khu biệt thự ở phía Đông thành phố, cổng sắt cao, lính gác thẳng tắp.
Cậu ngoài cổng, chặn ngay lập tức.
“Xin , tìm ai?”
“… tìm Lâm Ngạn.”
Người gác một lượt, ánh mắt pha lẫn khinh thường và cảnh giác.
“Cậu Lâm hiện ở đây. Cậu về .”
“ chỉ gặp một chút thôi.”
“Không . Đây là lệnh từ trong nhà.”
Cậu định bước tới, nhưng hai vệ sĩ lập tức cản .
Mưa tạt mặt, lạnh buốt, nhưng trong mắt Tần Dịch là ngọn lửa bướng bỉnh chịu tắt.
“Vậy với rằng — đang chờ ngoài cổng. Chờ từ sáng.”
Người gác do dự.
Rồi một lát , cánh cổng khẽ mở.
Một phụ nữ mặc áo choàng đen bước , là của Lâm Ngạn.
Ánh mắt bà lạnh, giọng bình thản mà tàn nhẫn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhung-ngay-chung-ta-giau-trai-tim/chuong-17-giua-mua-nguoi-khong-quay-lai.html.]
“Cậu là Tần Dịch đúng ? . Biết cả chuyện với con trai .”
Mỗi chữ “với con trai ” rơi như lưỡi dao.
Tần Dịch im lặng.
Bà tiếp:
“Lâm Ngạn sẽ du học. Cậu cần một tương lai, một đứa trẻ trọ trong khu phố cũ. Hai cùng thế giới. Nếu thật sự thương con , xin hãy để nó .”
Mưa trút xuống nặng hơn, nước chảy dọc áo, chảy xuống tận tim.
Tần Dịch nhạt, giọng run run:
“Nếu rời xa là điều nhất cho … sẽ . xin bà cho , ?”
Bà trả lời, chỉ lưng bước .
Cánh cổng đóng .
Âm thanh vang như tiếng kim loại khóa một giấc mơ.
Đêm đó, Tần Dịch trở về căn phòng trọ.
Trên bàn là quyển sổ cũ của Lâm Ngạn, để quên hôm . Giữa những trang giấy trắng là một tờ gấp nhỏ, nét chữ mảnh:
“Nếu một ngày tớ biến mất, đừng tìm.
Tớ chỉ đủ can đảm để ở trong thế giới khiến cả hai đều tổn thương.
Cảm ơn vì khiến tớ thế nào là ấm áp.
tớ… đủ mạnh mẽ để giữ điều đó.”
Giọt nước rơi xuống trang giấy, nhòe nét mực.
Không là nước mưa nước mắt.
Tần Dịch lâu, tay siết chặt quyển sổ.
Ánh đèn trong phòng nhạt dần, mưa ngoài vẫn rơi — như thể cả thành phố đang .
Vài ngày , tin đồn trong trường lan nhanh:
“Nghe Lâm Ngạn nước ngoài .”
“Gia đình giàu mà, du học là chuyện thường.”
“Chắc hai họ chuyện đó…”
Tần Dịch vẫn đến lớp như thường.
Không , , chỉ bàn cạnh cửa sổ, nơi từng hai chung.
Chỗ bên cạnh trống rỗng, ánh nắng buổi sáng rọi lên ghế, tạo thành một mảng sáng lạnh lẽo.
Cậu mở quyển sổ , :
“Mọi .
tớ vẫn thấy giọng trong gió, thấy bóng trong mỗi giọt mưa.
Tớ , sẽ .
tớ vẫn chờ.”
Tối.
Cậu qua cây cầu bắc qua sông Hoàng Phố. Mưa rơi.
Ánh đèn thành phố loang xuống mặt nước, như những mảnh ký ức vỡ vụn.
Trong tiếng mưa, Tần Dịch khẽ thì thầm:
“Nếu kiếp … hy vọng chúng sinh trong hai thế giới khác .”
Gió thổi qua.
Mưa che hết âm thanh.
Chỉ còn tiếng tim — yếu ớt, nhưng vẫn cố gắng đập thêm một nữa, vì .