Mưa vẫn dứt. Trời như trút xuống những giọt nước lạnh buốt, rơi ào ào mái hiên, trượt dài xuống ô cửa sổ. Căn hộ của Tần Dịch chìm trong ánh sáng nhạt, mùi thoang thoảng quấn quanh — ấm mà xa, yên mà nghẹn.
Lâm Ngạn co chân ghế sofa, một chiếc chăn mỏng phủ qua vai. Áo len mặc rộng, cổ tay thò , gầy và nhợt. Còn Tần Dịch thì nơi bếp, lặng lẽ pha thêm nước nóng.
Từ khi Lâm Ngạn , cả hai dường như bước một lặng mỏng manh. Không còn những cuộc cãi vã, còn những câu tổn thương, chỉ còn những trống — lấp đầy bằng im lặng.
“Anh cần gì ,”
Giọng Lâm Ngạn khẽ như thở. “Chỉ cần thế một lúc là .”
Tần Dịch gật đầu.
“Ừ. Một lúc thôi.”
cả hai đều hiểu — “một lúc” , đôi khi thể là mãi mãi, mà đôi khi chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi khi một cơn gió khác thổi qua.
Đêm đó, họ cùng ghế, mưa rơi ngoài ban công.
Lâm Ngạn khẽ hỏi:
“Anh từng nghĩ, nếu ngày đó chọn giữ im lặng, chuyện khác ?”
Tần Dịch đáp. Anh lên trần nhà, đôi mắt dằn vặt như đang tìm hình ảnh quá khứ.
“Anh nghĩ đến hàng ngàn ,” , giọng khàn đặc. “Chỉ là mỗi tưởng tượng , đều sợ — sợ rằng nếu , em sẽ rời sớm hơn.”
Lâm Ngạn , nhẹ đến nỗi như gió.
“ rốt cuộc, em vẫn rời mà.”
Câu rơi xuống giữa hai , như một nhát d.a.o vô hình. Không ai thêm gì nữa.
Ngày hôm , khi Tần Dịch tỉnh dậy, Lâm Ngạn dậy từ sớm. Cậu đang lau khung ảnh, dọn dẹp từng góc phòng — một việc đây ít khi .
Ánh sáng sớm chiếu qua rèm, rọi lên mái tóc nâu sẫm, khiến hình ảnh dịu dàng đến mức đau lòng.
“Em gì ?”
“Chỉ là dọn một chút.”
“Sáng sớm thế …”
“Không ngủ .”
Câu trả lời đơn giản, nhưng Tần Dịch hiểu.
Từ lúc , Lâm Ngạn ngủ trọn đêm nào. Thỉnh thoảng, tỉnh giấc giữa khuya, thấy lặng sàn, tối bên ngoài. Mắt trũng sâu, môi mím chặt — như thể đang gắng giữ một điều gì đó nên bật .
Buổi chiều, công ty gửi thông báo: bộ phim mới của Tần Dịch sắp khởi . Lịch trình dày đặc, đối tác đòi hỏi cao. Anh qua Lâm Ngạn, đang bên bàn, ngón tay gõ nhè nhẹ mặt gỗ, ánh mắt lơ đãng.
“Anh vài tuần,” Tần Dịch khẽ. “Em cùng ?”
Lâm Ngạn ngẩng lên, khẽ lắc đầu:
“Không . Em ở đây, yên một chút.”
“Anh sẽ gọi mỗi ngày.”
“Ừ, nếu rảnh.”
Một lặng lẽo buốt chạy qua. Tần Dịch ôm , nhưng bàn tay chỉ khẽ giơ lên hạ xuống — như do dự khi chạm vết thương cũ.
Tối hôm đó, hai ăn cơm cùng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhung-ngay-chung-ta-giau-trai-tim/chuong-16-duoi-tan-mua-chung-ta-khong-noi-gi-ca.html.]
Cơm nguội, canh nhạt, nhưng Tần Dịch vẫn cố mỉm . Anh kể vài chuyện vặt ở phim trường, còn Lâm Ngạn chỉ im, gật đầu, thỉnh thoảng mỉm một cách dịu dàng đến giả tạo.
“Anh vẫn sợ em sẽ biến mất khi lưng .”
“Em cũng sợ .”
“Sợ biến mất ?”
“Không. Sợ chính .”
Câu khiến Tần Dịch khựng . Anh hỏi thêm, nhưng ánh mắt của Lâm Ngạn dời , lạc những giọt mưa đọng ngoài cửa sổ.
Đêm.
Tần Dịch ban công, bật điếu thuốc. Mưa lất phất bay qua, bám tóc , ướt lạnh. Lúc , thấy Lâm Ngạn giữa phòng, cầm một bức ảnh cũ.
“Em định gì với tấm đó?”
“Giữ .”
“Anh tưởng em quên.”
“Em thử quên, nhưng em sợ một ngày, ngay cả việc từng yêu , em cũng nhớ nổi nữa.”
Giọng run nhẹ, nhưng vẫn bình tĩnh đến lạ.
Tần Dịch bước đến, đưa tay định chạm má — song Lâm Ngạn lùi một bước.
Khoảng cách , nhỏ thôi, nhưng như ngăn cả hai ở hai thế giới khác .
“Đừng gần quá,” Lâm Ngạn nhỏ. “Nếu , em sẽ rời nữa.”
“Anh cần em rời .”
“ mà, chúng thể mãi trốn trong căn phòng .”
Một giọt nước mưa rơi từ tóc xuống, chạm mu bàn tay — lạnh, tê dại. Cậu mỉm , đặt bức ảnh lên bàn.
“Anh . Khi nào về, nếu em vẫn còn ở đây, nghĩa là thứ kết thúc.”
“Và nếu em còn?”
“Thì coi như kết thúc .”
Tần Dịch ngủ đêm đó.
Anh thức đến sáng, chỉ để tiếng thở đều của cạnh. Tay khẽ chạm tay — lạnh ngắt, yếu ớt. Một cảm giác sợ hãi tràn lên: như thể chỉ cần buông , sẽ tan biến.
Trước khi trời hửng sáng, khẽ, đủ để chính :
“Đừng , Lâm Ngạn. Anh sẽ về khi mưa tạnh.”
khi bình minh lên, — cánh tay bên cạnh trống trơn.
Tấm chăn vẫn còn ấm, nhưng thì còn.
Ngoài ban công, mưa dứt.
Ánh sáng đầu ngày rơi xuống, loang sàn như vết thương lành chậm.
Tần Dịch giữa căn phòng trống, ánh mắt như giam trong sương. Anh khẽ nở một nụ — buồn, nhưng còn nước mắt.
“Anh bảo mà…”
“Em luôn khi mưa tạnh.”