Những Ngày Chúng Ta Giấu Trái Tim - CHƯƠNG 15 — CẠN KIỆT TRONG ÁNH SÁNG

Cập nhật lúc: 2025-11-09 06:21:58
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trời mưa rả rích suốt mấy ngày liền, thành phố như ngâm trong một lớp nước nhòe mờ. Tần Dịch trong căn hộ tầng cao, ánh đèn vàng loang lổ rọi lên gương mặt gầy hơn . Hắn thức trắng nhiều đêm, lịch việc dời chỉ vì còn tâm trí. Trên bàn, cốc cà phê nguội ngắt, còn điện thoại thì vẫn trống rỗng — chẳng một tin nhắn nào từ Lâm Ngạn.

Ba ngày.

Chỉ ba ngày, mà giống như cả đời.

Lâm Ngạn biến mất khỏi tầm của một cách triệt để. Không còn ánh đèn, còn xuất hiện trong hậu trường, cũng còn giọng khàn khàn khe khẽ gọi là “Tần Dịch.”

Trong căn hộ nhỏ ở phía Nam thành phố, Lâm Ngạn cũng chẳng khá hơn. Cậu cắt hết liên lạc, xóa hình ảnh, bài đăng liên quan đến Tần Dịch. Mỗi khi cầm máy lên, ngón tay run nhẹ — chỉ cần một cú chạm, phòng tuyến sẽ đổ vỡ. sợ. Sợ bản yếu lòng, sợ tổn thương thêm một nữa.

Lâm Ngạn tựa đầu cửa sổ, ánh sáng ban chiều đổ xuống khuôn mặt xanh xao. Ngoài , một chiếc taxi dừng . Trong khoảnh khắc , tưởng như bước xuống là Tần Dịch. — chỉ là một xa lạ, khoác áo choàng đen, bước vội vàng.

Cậu nhạt, ánh mắt chạm tấm ảnh úp sấp bàn. Trong ảnh là hai tán cây mùa thu, gương mặt đều rạng rỡ. Ánh sáng khi đó ấm áp đến mức tưởng như bao giờ tắt.

“Nếu ngày nào đó chúng còn tìm thấy nữa…”

“Anh sẽ gì?”

“Anh sẽ tìm em. Dù lạc trong bóng tối.”

Câu trả lời từng khiến Lâm Ngạn tin tưởng. đến bây giờ, khi tất cả chỉ còn là mảnh ký ức rơi vỡ, mới nhận — đôi khi, con thể lạc đến mức còn đường .

Tần Dịch đầu tiên trong đời thế nào là sợ. Không sợ công chúng, sợ mất danh tiếng, mà là sợ một — một bước khỏi thế giới của để lời từ biệt.

Anh tìm Lâm Ngạn khắp nơi. Từ quán cà phê hai từng đến con phố nhỏ nơi từng thuê phòng chụp ảnh. Mọi nơi đều im lặng, vô tri. Người chỉ bằng ánh mắt tò mò của hâm mộ, chứ ai Lâm Ngạn đang ở .

Buổi tối, trở về, gương.

Một khuôn mặt mệt mỏi, hốc hác, ánh mắt rỗng tuếch.

Ánh đèn hắt xuống, như phơi bày tất cả những gì trần trụi nhất.

“Em thật ?”

“Anh còn gì để giữ em nữa đây, Lâm Ngạn?”

Câu hỏi vang trong căn phòng rộng, tắt lịm như thở cuối cùng.

Vài ngày , Lâm Ngạn nhận một bức thư. Không tên gửi, chỉ nét chữ quen thuộc:

“Nếu ngày nào đó em những dòng , chỉ một điều:

Anh vẫn ở đây.

Dưới ánh sáng mong manh mà em từng sợ, vẫn chờ, dẫu thể cả đời em sẽ .”

Lâm Ngạn lâu. Giọt nước mắt rơi xuống, thấm ướt những dòng chữ.

Cậu nhớ từng cái chạm tay, từng thở, từng đêm chênh vênh nơi cả hai ôm mà chẳng một lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhung-ngay-chung-ta-giau-trai-tim/chuong-15-can-kiet-trong-anh-sang.html.]

tất cả trở thành trống giữa hai thế giới — một bên là ánh sáng hào nhoáng, một bên là bình yên buồn bã.

Đêm đó, Tần Dịch nhận cuộc gọi từ một lạ. Giọng ở đầu dây bên khàn và nhỏ:

“Anh… còn ở chỗ cũ ?”

Anh c.h.ế.t lặng trong vài giây, tim đập dồn dập như vỡ tung.

“Lâm Ngạn?”

“Ừ.”

“Anh cả.”

Tiếng mưa rơi ngoài hiên. Một chút im lặng, giọng vang lên, khẽ như thở:

“Em… mệt , Tần Dịch .”

Anh khựng .

“Về . Anh cần em mạnh mẽ nữa. Chỉ cần về thôi.”

Bên đầu dây, tiếng nấc kìm . Cả hai im lặng, chỉ thấy mưa hòa cùng tiếng thở gấp gáp.

Khoảng cách giữa họ chỉ là một thành phố — nhưng dài như cả kiếp .

Đêm hôm đó, Lâm Ngạn về thật.

Cậu cửa căn hộ, ướt sũng trong mưa. Khi Tần Dịch mở cửa, hai ánh mắt gặp — một khắc đó, lời đều trở nên vô nghĩa.

Anh kéo , ôm chặt đến mức tưởng như khắc hình bóng tim.

“Anh xin …”

“Đừng gì nữa.”

Hai chỉ lặng im, để mặc nước mưa và nước mắt hòa .

Bên ngoài, mưa vẫn rơi, còn trong căn phòng — hai trái tim tưởng tan vỡ, một nữa tìm thấy trong vỡ vụn.

trong sâu thẳm, cả hai đều — thứ ánh sáng mong manh , lẽ chỉ là phút bình yên cuối cùng giông bão.

“Chúng đến tận cùng của nỗi đau…

liệu thể trở nơi ánh sáng bắt đầu , Tần Dịch?”

“Anh cần ánh sáng nữa, chỉ cần em.”

Câu trả lời , như một lời nguyền — dịu dàng, nhưng đẫm máu.

Loading...