Thượng Hải cuối tháng Mười hai, gió rét cắt qua từng mái nhà.
Sân trường Nam Hoa phủ một lớp sương mỏng, cây long não bên cổng cũng rụng gần hết lá.
Buổi sáng hôm , Lâm Ngạn đến sớm để chuẩn đón đoàn học sinh trao đổi.
Cậu mặc áo khoác dày, quấn khăn xám, tay cầm bảng hiệu nhỏ dòng chữ:
“Chào mừng học sinh trường Phúc Châu Số Một.”
Gió thổi qua tóc rối, khẽ đưa tay vuốt , hít sâu.
Cậu , chỉ vài giờ nữa thôi, thế giới sẽ đổi khác.
Xe buýt dừng , tiếng thắng xe x.é to.ạc gian tĩnh.
Một nhóm học sinh lượt bước xuống, tiếng giày vang lên đều đều nền xi măng.
Lâm Ngạn qua danh sách, nhẹ với nhóm đầu tiên, bắt tay chào xã giao.
Mọi thứ bình thường, cho đến khi ai đó gọi tên:
“Tần Dịch, mày sát vô, chụp hình chung .”
Tiếng gọi — như một nhát kéo x.é to.ạc mặt nước yên lặng.
Lâm Ngạn sững .
Mắt khẽ mở to, lập tức cụp xuống, sợ chính đang nhầm.
khi ngẩng lên — ở đó thật.
Ánh sáng mùa đông dịu như , nhưng vẫn đủ để vẽ rõ đường nét khuôn mặt Tần Dịch.
Gương mặt quen thuộc đến mức khiến lồng n.g.ự.c siết chặt.
Cậu gầy , đôi mắt sâu hơn, gì đó trầm mặc, chín chắn hơn xưa.
Không cần ai giới thiệu.
Chỉ cần một ánh — ký ức như ùa về, xô dồn, nhức nhối.
Ba tháng… ba năm…
Cậu nữa, chỉ thấy đôi mắt vẫn như cũ:
Vừa lạnh, ấm, khiến thể rời .
“Chào, tớ là Tần Dịch. Rất vui gặp .”
Giọng trầm, lịch sự, như thể họ từng quen .
Lâm Ngạn im, tay siết chặt bảng hiệu, cổ họng khô .
Một cơn gió lùa qua khiến khăn bay lệch sang một bên.
Cậu khẽ gật đầu, môi run lên, chỉ đáp một tiếng:
“Chào.”
Chỉ một chữ, nhưng đủ để tim hai cùng lệch nhịp.
Mấy bạn xung quanh đùa, hò hét, kéo tham quan trường.
Không ai nhận giữa đám đông hai đang lặng lẽ đối diện —
giống như hai đường thẳng từng cắt qua , giờ song song, cách một lớp khí mỏng mà thể chạm.
Buổi trưa, đoàn học sinh dẫn thăm khuôn viên.
Lâm Ngạn phía , cố giữ bình tĩnh, giới thiệu từng khu lớp, từng phòng học,
nhưng trong đầu , từng câu , từng bước chân đều vang vọng hình ảnh của Tần Dịch.
Khi qua hành lang tầng hai, nơi cửa sổ hướng sân thể dục, Tần Dịch dừng .
“Ở đây… từng một tán cây lớn, ?”
Giọng nhẹ, nhưng khiến Lâm Ngạn khựng .
“Ừ. mùa hè năm ngoái sét đánh, c.h.ế.t .”
“Vậy …” — Tần Dịch khẽ, mắt vẫn ngoài. — “Giống như nhiều thứ, chịu nổi một giông.”
Lâm Ngạn siết tay, tim nghẹn .
Cậu điều gì đó, hỏi tại rời một lời.
lời kẹt trong cổ, chỉ hóa thành tiếng thở dài vụn vỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhung-ngay-chung-ta-giau-trai-tim/chuong-14-khi-gap-lai-ca-bau-troi-cung-im.html.]
Chiều đó, họ gặp — chỉ hai .
Thư viện Nam Hoa rộng, ánh sáng vàng phủ lên từng kệ sách.
Lâm Ngạn đang xếp sách ở dãy cuối thì giọng quen thuộc:
“Cậu vẫn thích góc ?”
Cậu ngẩng lên — Tần Dịch đang cách vài bước, tay cầm một cuốn sách Toán cũ.
Ánh sáng phản chiếu lên mắt , sâu thẳm như biển đêm.
“Cậu nhớ rõ nhỉ.”
“Khó quên mà.”
Một lặng trôi qua.
Tiếng đồng hồ tích tắc vang khẽ, đủ để lấp đầy cách giữa hai .
Tần Dịch bước gần, khẽ đặt cuốn sách xuống.
“Tớ nghĩ, nếu gặp , chắc tớ sẽ nhiều thứ. bây giờ… gì cả.”
Lâm Ngạn mỉm, nụ nhẹ đến mức gần như tan biến.
“Không cần . Tớ cũng thế.”
Họ cùng cửa sổ — nơi mưa bắt đầu rơi nhẹ.
Từng giọt rơi xuống khung kính, phản chiếu ánh đèn thành những vệt dài, như ký ức đang trôi ngược.
“Cậu chứ?” — Tần Dịch hỏi, giọng nhỏ.
“Ổn. Còn ?”
“Ổn. thật lắm.”
Cả hai cùng , một nụ mang vị đắng.
Khi tiếng chuông báo hết giờ vang lên, họ cùng rời khỏi thư viện.
Lâm Ngạn , Tần Dịch bước .
Khoảng cách chỉ vài bước, nhưng xa như hai mùa mưa nối tiếp.
Trước cổng trường, Tần Dịch dừng , gọi khẽ:
“Lâm Ngạn.”
Cậu đầu.
Gió thổi qua, cuốn mấy sợi tóc che ngang mắt.
“Cậu bao giờ… nhớ ?”
Một câu hỏi tưởng chừng đơn giản,
nhưng với họ — là cả một thế giới từng sụp đổ.
Lâm Ngạn im lặng thật lâu.
Môi mấp máy, giọng khàn :
“Tớ quên . tim thì chịu quên.”
Tần Dịch lặng, bàn tay siết chặt.
Cậu khẽ gật, mơ hồ:
“Ừ. Tớ hiểu.”
Rồi lưng .
Bước chân hòa tiếng gió.
Chỉ còn Lâm Ngạn theo, mắt cay.
Mưa rơi nặng hạt, hòa thở.
Cậu đưa tay lên ngực, chạm nơi tim đang đập —
vẫn là nhịp cũ,
nhưng đau hơn gấp bội.
“Gặp đáng sợ.
Đáng sợ là khi nhận — từng cùng qua bão giông,
giờ chỉ còn là khách lạ trong mưa.”