Mùa đông Thượng Hải về đúng lúc gió Bắc thổi mạnh nhất.
Cái lạnh tràn từng khe cửa, thấm qua áo len, chạm đến tận da thịt.
Lâm Ngạn cuộn trong lớp áo khoác, vai khẽ run khi bước xuống xe buýt.
Trời sắp tối, ánh đèn đường bật lên, phủ ánh vàng yếu ớt lên con đường ẩm ướt.
Cậu tiếng tim đập lạc nhịp trong n.g.ự.c —
ba tháng .
Ba tháng kể từ khi Tần Dịch biến mất khỏi cuộc đời , như từng tồn tại.
Chiều hôm đó, lớp cuộc thi hùng biện cấp trường.
Chủ đề: “Điều bạn với chính của ba năm .”
Lâm Ngạn đăng ký, dù bình thường chẳng thích đám đông.
Khi lên sân khấu, tay cầm micro mà run nhẹ, mắt khẽ cụp xuống, giọng chậm rãi vang lên:
“Nếu ba năm , tớ sẽ với bản rằng — đừng quá tin những điều tưởng như vĩnh viễn.”
“Vì đôi khi, một mất chỉ trong một buổi chiều mưa.”
Cả hội trường im phăng phắc.
Không ai hiểu rõ ý câu , chỉ thấy giọng gì đó trầm xuống, như thể đang với một rời mãi mãi.
Cô Trương thật lâu, ánh mắt chùng xuống, khẽ vỗ tay.
Khán phòng vang lên tiếng vỗ nhẹ, lác đác mà chân thành.
Khi bước xuống, Lâm Ngạn tim như lạc khỏi ngực.
Cậu , trong một góc nào đó của Thượng Hải, sẽ chẳng ai bài .
ít nhất, điều từng dám .
Cùng lúc đó, ở thành phố Phúc Châu, Tần Dịch trong thư viện trường mới.
Mưa vẫn dứt — kiểu mưa dài, nhỏ hạt, âm thầm mà dai dẳng.
Cậu đang sách thì nhóm bạn phía bàn tán:
“Ê, coi nè, bản tin học sinh quốc, trường Nam Hoa bạn đạt giải hùng biện á!”
“Lâm... gì đó, 12-6.”
Tần Dịch giật nhẹ tay.
Cậu ngẩng đầu, ánh mắt vô thức về phía màn hình laptop nhỏ.
Tên hiện rõ ràng: “Lâm Ngạn – Giải nhì thành phố Thượng Hải.”
Màn hình mờ, nhưng vẫn đủ để nhận nụ .
Nụ từng quen thuộc đến mức chỉ cần là hôm đó buồn vui.
Cậu khẽ , nhưng trong mắt chút cay.
“Giỏi thật.”
Giọng thì thầm, nhỏ như với chính .
Một bạn hỏi:
“Cậu đó hả?”
“Ừ. Biết.”
“Bạn ?”
“... Không. từng .”
Câu cuối cùng gần như chỉ là thở.
Đêm đó, Tần Dịch mở cuốn sổ tay cũ.
Lần đầu tiên nhiều tuần, thêm:
“Hôm nay thấy bản tin. Cười tươi lắm. Hình như .”
“Tớ mừng. Thật đó.”
“Tớ định nhắn cho , nhưng thôi. Giữa hai điểm thẳng hàng, chỉ cần một dừng , đường sẽ gãy.”
Cậu khép sổ , ngả giường.
Căn phòng im lặng đến mức cả tiếng kim đồng hồ chạy.
Tuần , Lâm Ngạn tình cờ nhận một gói bưu phẩm.
Trên phong bì chỉ ghi:
“Gửi Lâm Ngạn – lớp 12-6, Nam Hoa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhung-ngay-chung-ta-giau-trai-tim/chuong-13-giao-nhau-sau-ngan-cach.html.]
Không gửi.
Bên trong là một tấm bưu hình cây long não rụng lá.
Mặt chỉ vỏn vẹn hai dòng chữ tay:
“Mùa lá rụng nhiều, đừng quên mặc ấm.”
“— T.D.”
Cậu sững , tim đập nhanh đến mức bàn tay run nhẹ.
T.D…
Có thể trùng hợp, nhưng cảm giác quen thuộc trong từng nét chữ khiến nghẹn.
Cậu chạy sân trường, ngẩng đầu bầu trời mờ xám.
Lá long não vẫn rơi, từng chiếc một, như cuối cùng họ mưa.
“Cậu vẫn ở đó, đúng ?”
Cậu khẽ .
Không ai đáp.
gió thổi qua, lạnh mà dịu, như đang thì thầm điều gì đó chỉ .
Những ngày , Lâm Ngạn bắt đầu nhật ký mỗi tối — cho bản , mà như gửi ai đó.
“Hôm nay trời trở lạnh. Tớ qua tiệm bánh, vẫn đổi biển hiệu.”
“Cậu đang ăn đủ bữa ?”
“Tớ nghĩ, nếu một ngày mấy dòng , tớ sẽ trách nữa .”
Cậu , cất.
Giống như lời cầu nguyện gửi khí.
Trong khi đó, ở Phúc Châu, Tần Dịch cũng bắt đầu một thói quen mới:
mỗi tối, mở cửa sổ, về hướng Bắc, nơi Thượng Hải .
“Chắc giờ đang học bài. Hay ngủ .”
“Tớ vẫn nhớ.”
Hai , hai thành phố.
Không tin nhắn, cuộc gọi.
cùng một thói quen, cùng một nỗi nhớ, cùng một hướng .
Đôi khi, cách là nghìn cây ,
mà là chỉ cần một dám .
Một buổi chiều, cô Trương gọi Lâm Ngạn lên:
“Có học sinh trường Phúc Châu tham gia chương trình trao đổi ngắn hạn với Nam Hoa. Em thể hướng dẫn viên cho họ ?”
“Phúc Châu...?” – Lâm Ngạn khựng .
“Ừ, trường Phúc Châu Một. Em đồng ý chứ?”
Tim đập mạnh một nhịp.
Phúc Châu — nơi nhẩm tên hàng nghìn trong tâm trí.
“Dạ… em đồng ý.”
Cậu , ở phía Nam, Tần Dịch cũng nhận thông báo tương tự.
“Trường chọn sang Nam Hoa đại diện trao đổi một tuần.”
Cậu ngẩng lên, ánh mắt sững .
“Nam Hoa… ở Thượng Hải ?”
“ . Cậu ?”
“...”
“Đi.”
Cánh cửa định mệnh bắt đầu hé mở.
Sau ba tháng im lặng, hai đường thẳng từng gãy — đang dần tiến ,
chậm, nhưng chắc.
Có những cuộc gặp , cần sắp đặt.
Chỉ cần hai cùng quên,
thì thời gian sẽ tự khâu cách.