Những Ngày Chúng Ta Giấu Trái Tim - Chương 12 — Những ngày thành phố thiếu nhau
Cập nhật lúc: 2025-11-09 06:13:09
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thượng Hải sang thu.
Gió còn nóng, chỉ còn cái lạnh ẩm ướt len từng khung cửa.
Mùa , lá cây long não cổng trường bắt đầu chuyển màu, vàng úa, rơi chậm xuống vỉa hè ướt sũng.
Mỗi gió lùa qua, đám lá bay nghiêng nghiêng như những mảnh ký ức gió cuốn, chạm nhẹ mặt biến mất.
Trong lớp 12-6, chiếc ghế cạnh cửa sổ bỏ trống suốt hơn hai tuần.
Không ai hỏi. Không ai dọn.
Chiếc ghế vẫn đó, sạch sẽ, im lặng như một vết sẹo ai cũng thấy mà chẳng dám chạm .
Cô Trương từng ngắn gọn:
“Tần Dịch xin chuyển trường. Lý do cá nhân.”
Chỉ thế thôi. Rồi tiết học tiếp tục như từng điều gì xảy .
với Lâm Ngạn, từng ngày trôi qua đều nặng như mang theo một viên đá trong lòng.
Buổi sáng, ánh nắng xuyên qua rèm, rơi lên mặt bàn gỗ.
Cậu chỗ, vô thức liếc sang bên — chỗ mà từng cúi đầu ghi chép, đôi khi khẽ gõ bút, đôi khi im lặng đến mức rõ cả nhịp thở.
Giờ chỉ còn ánh sáng.
Lâm Ngạn vẫn , vẫn chuyện với bạn bè, vẫn tham gia lớp luyện thi, vẫn là “học sinh gương mẫu”.
chỉ mới , đằng mỗi nụ đó là rỗng dài vô tận.
Có hôm cô giáo hỏi một câu toán đơn giản, đáp sai.
Cô ngạc nhiên:
“Lâm Ngạn, em tập trung ?”
Cậu chỉ , “Dạ, xin cô.”
trong đầu thoáng hiện cảnh Tần Dịch bảng, tay cầm viên phấn trắng, ánh mắt nghiêng nghiêng, trầm mà sáng.
“Đáp án là -√3, cô.”
Mọi thứ quá rõ để quên, mà quá xa để chạm .
Ở trường, lời đồn luôn lan nhanh hơn gió.
“Tần Dịch đuổi học đấy.”
“Nghe đ.á.n.h với học sinh lớp 12-1.”
“Có khi công an mời lên luôn .”
Nghe riết, thành quen.
Lâm Ngạn phản ứng, chỉ lặng im thu dọn sách.
Một , bạn buột miệng:
“Mày với nó mà, chắc mày chứ?”
Cậu ngẩng lên, ánh mắt lạnh hiếm thấy:
“Tao . Và nếu , tao cũng kể .”
Không khí trong lớp ngưng vài giây.
Từ hôm , ai còn nhắc tên Tần Dịch mặt nữa.
cái tên vẫn tồn tại — trong đầu, trong tim, trong từng thở ngắt quãng giữa đêm.
Tuần thứ ba khi Tần Dịch rời , Thượng Hải bỗng khô hẳn.
Không còn mưa.
Trời chỉ âm ẩm, lặng như đang cố quên điều gì.
Cậu học, về, lặp một vòng đều đặn, sai phút nào.
Trên đường về, vẫn ngang qua tiệm bánh gần cổng trường.
Chiếc bàn góc trong vẫn còn đó, vẫn hai chiếc ghế đối diện, chỉ khác là nay ai .
Cậu nhớ đầu tiên thấy Tần Dịch dừng tủ bánh, ánh mắt lặng lâu.
Hôm đó hỏi:
“Cậu thích ăn bánh ?”
Tần Dịch khẽ lắc đầu:
“… Không. Chỉ là nhớ gì đó.”
Bây giờ, khi ngang, Lâm Ngạn cũng dừng .
Không để mua, mà chỉ để — cho đến khi trong tiệm hỏi,
“Cậu gì?”
Cậu lắc đầu,
“Không. chỉ ngang thôi.”
Một tối, khi đang sắp xếp sách, phát hiện trong hộp bút một cây bút chì cũ.
Trên bút, vết khắc chữ “TD” mờ mờ.
Là cây bút mà Tần Dịch từng mượn, quên trả.
Hoặc là cố tình giữ .
Lâm Ngạn lật nó giữa hai ngón tay, vết khắc nhỏ như một mảnh thời gian bỏ quên.
Cậu , nhưng nổi.
Cậu mở điện thoại, nhắn lưu tên “Tần Dịch”:
“Cậu chứ?”
Dấu ba chấm hiện — tắt.
Màn hình báo “Số điện thoại tồn tại.”
Cậu để điện thoại xuống bàn, cúi đầu, hai tay che mặt.
Từ cổ họng bật một thở dài như nghẹn .
Đèn bàn hắt ánh vàng lên vệt nước nhỏ tay áo.
Ngoài trời, gió thổi, chạm song cửa kêu cạch cạch.
Giống như tiếng ai gõ nhịp từ nơi xa.
Ở một thành phố khác, xa hơn tám trăm cây , mưa vẫn rơi.
Tần Dịch trong căn phòng trọ nhỏ, ánh đèn đường hắt qua cửa sổ chiếu lên mặt bàn.
Trên bàn là quyển sổ da cũ, bìa mòn, giấy thấm nước.
Cậu mở . Trang đầu là nét chữ của chính :
“Ngày đầu tiên rời Thượng Hải. Mưa. Không ai tiễn. thấy nhẹ hơn bao giờ hết.”
Trang thứ hai:
“Mình vì . Có lẽ vì ở , sẽ càng khó thở hơn.”
“Có những giữ, nhưng chỉ buông.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhung-ngay-chung-ta-giau-trai-tim/chuong-12-nhung-ngay-thanh-pho-thieu-nhau.html.]
Cậu dừng .
Ngòi bút run nhẹ.
Dưới ánh đèn, bóng phản chiếu mặt bàn — gầy, lặng, mờ nhòe.
Rồi tiếp:
“Mình hứa sẽ . nếu một ngày, thấy trời đổ mưa… hãy tin rằng, tớ cũng đang cùng bầu trời đó.”
Tần Dịch gấp sổ .
Bên ngoài, tiếng mưa đập xuống mái tôn vang đều.
Cậu khẽ , nhưng ánh mắt ươn ướt.
Thời gian trôi.
Lâm Ngạn bận rộn với kỳ thi, với những buổi học thêm kéo dài đến tối muộn.
càng mệt, ký ức càng rõ.
Cậu nhớ dáng cúi đầu của Tần Dịch khi ghi chép.
Nhớ giọng khàn nhẹ.
Nhớ cả cách luôn yên gió qua cửa sổ, như cả một thế giới riêng mà ai chạm tới .
Cậu từng nghĩ: Nếu đủ kiên nhẫn, lẽ thể bước thế giới đó.
… vẫn để lạc .
Một , cô Trương gọi lên bảng, hỏi:
“Em cô gì , Lâm Ngạn?”
Cậu chớp mắt, nhận mơ màng suốt cả tiết học.
“Dạ… xin cô.”
“Có chuyện gì ?”
“Không. Chỉ mệt.”
Không ai , “mệt” đến từ .
Tháng Mười Hai, trường Nam Hoa tổ chức lễ hội mùa đông.
Sân trường treo đầy đèn giấy, ánh sáng lung linh phủ lên từng gương mặt.
Tiếng nhạc rộn ràng, học sinh hò reo, mùi bắp nướng, mùi caramel quyện gió.
Lâm Ngạn một .
Cậu ở lối cũ, nơi từng cùng Tần Dịch trú mưa.
Từng kỷ niệm cứ trôi ngang qua như những mảnh phim chiếu chậm —
một nụ ngắn, một ánh chạm, một hộp sữa ấm còn dang dở.
Cậu lớp học.
Cửa sổ vẫn mở. Gió lạnh thổi tung rèm trắng.
Chiếc bàn cạnh cửa sổ vẫn nguyên, chỉ khác là…
bên một lớp bụi mỏng.
Lâm Ngạn lau , xuống, lấy trong túi một phong thư nhỏ.
Cậu thật chậm, từng chữ:
“Gửi — từng khiến tớ thế nào là nhớ.”
“Thành phố thiếu , mưa cũng thiếu màu.”
“Tớ trách . Chỉ ước giá như ngày đó tớ dám nắm lấy tay .”
“Nếu một ngày nào đó gặp , tớ một câu thôi — cảm ơn, vì từng đến.”
Cậu gấp lá thư , đặt ngăn bàn.
Rồi dậy, .
Trên bàn, ánh đèn phản chiếu lên tờ giấy, hắt ánh vàng mờ như ánh chiều tàn.
Cùng lúc đó, ở thành phố phía Nam, Tần Dịch cũng tham gia kỳ thi thử.
Cậu học giỏi, điểm cao nhất lớp, nhưng hề thấy vui.
Mỗi khi trời quang, vô thức cửa sổ — tìm bóng ai đó trong đám mây xa.
Đêm, thường mở cuốn sổ tay, trang trống.
Đôi khi vài dòng, gạch .
Cuối cùng, vẫn chỉ còn một câu:
“Tớ vẫn nhớ.”
Cuối tháng, Thượng Hải mưa.
Mưa rơi mái trường, ngọn cây long não, ô cửa sổ quen thuộc.
Lâm Ngạn trong lớp, ngoài, bỗng bật khẽ.
“Nếu mai còn nắng…”
Giọng của ai đó như vang lên bên tai.
Cậu tự hỏi, giờ đang cùng một cơn mưa .
Hay quên mất .
Cậu , cách đó tám trăm cây , Tần Dịch cũng đang bên cửa sổ, tay cầm cốc cà phê nguội lạnh, mưa rơi.
Bầu trời hai nơi — cùng một màu xám.
“Ngày thứ 97 khi .”
“Tớ bắt đầu thôi chờ tin nhắn nữa.”
“ đôi khi, vẫn mở máy vô thức.”
“Tớ nghĩ, hóa yêu thương cần hồi đáp, chỉ cần từng là đủ.”
“Ngày thứ 100.”
“Tớ mơ thấy . Cậu ‘đừng đợi nữa’. khi tỉnh dậy, tớ vẫn thấy ướt gối.”
“Ngày thứ 120.”
“Tớ bắt đầu tin rằng, những sinh là để lướt qua , chạm một , cả đời nhớ.”
Cậu khép nhật ký, ngoài.
Mưa vẫn tạnh.
Ánh sáng hắt lên cửa sổ, lấp lánh như giọt nước mắt kịp rơi.
“Thành phố thiếu , nhưng trời vẫn cùng một bầu.”
“Chỉ là, chúng còn ở trong cùng một khung cửa nữa.”
Có những rời bằng bước chân,
mà bằng im lặng.
im lặng đó — chính là cách đau nhất để lời tạm biệt.