Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 459: Tác dụng tâm lý

Cập nhật lúc: 2025-12-19 04:56:28
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mặt cô cả Lữ tức khắc đen sì, nhớ tới bà chồng của , mặt càng thêm đen.

 

Trần Trì chú ý tới sắc mặt vợ, tim đập thình thịch: "Mẹ."

 

Cô cả Lữ kìm nén cơn giận, giận cá c.h.é.m thớt, dù con rể vẫn : "Đi xem !"

 

Cô y tá hoảng sợ, nếu chuyên nghiệp, ôm chặt đứa bé thì khi rơi mất . Nghe thấy giọng điệu trọng nam khinh nữ, thái độ cô càng : "Con trai, 3 cân 6 (7 cân 2 lạng theo cân Tàu), xem một cái thôi, bế về."

 

Bà Trần chẳng hề để tâm đến thái độ của y tá, ngược đến tít mắt. Cháu trai, đúng là cháu trai : "Tốt, , cháu đích tôn ."

 

Cô cả Lữ tức điên , hỏi y tá: "Con gái thế nào ?"

 

Y tá thái độ hòa nhã hơn hẳn: "Sản phụ sự bình thường, vệ sinh xong sẽ ngay thôi, chờ ở ngoài nhé."

 

Cô cả Lữ cảm kích : "Cảm ơn, cảm ơn cô, vất vả ."

 

Y tá bế đứa bé đáp: "Việc chúng nên mà."

 

Bà Trần ngắm mãi chán, đến khi đứa bé bế vẫn mắt trông mong theo cánh cửa đóng chặt. Thấy con trai tới, bà vui mừng hớn hở: "Con trai, con con trai , cháu đích tôn ."

 

Trần Trì cũng vui mừng, đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Không cần đối đầu với , những kịch bản bảo vệ vợ con khỏi chịu uất ức mà diễn tập trong đầu giờ cũng cần dùng đến nữa.

 

Trong lòng cô cả Lữ càng thêm chướng mắt bà thông gia, thấy Ngọc Khê, bà nhỏ giọng lầm bầm: "Chị con mà cô còn tin, giờ thì tin chứ."

 

"Cô cả, cô đừng giận nữa, đáng ."

 

Trong lòng cô cả Lữ vẫn ấm ức lắm. Nhỡ sinh con gái thì ? Bà thông gia nhất định sẽ chẳng cho con gái bà sắc mặt .

 

Bà Trần cháu trai, để ý đến bộ mặt đen sì của bà thông gia. Có cháu đích tôn, con dâu cả chính là bảo bối, bà vui vẻ phát bao lì xì cho từng .

 

Mắt Ngọc Khê tinh tường, liếc một cái liền thấy trong túi xách bà Trần hai loại bao lì xì, một cái mỏng, một cái dày. Cô cũng cạn lời.

 

Trần Trì chỉ hận tìm cái lỗ nẻ nào mà chui xuống, mặt đỏ bừng.

 

Chu Linh Linh đẩy , tinh thần vẫn còn . Bà Trần đầu tiên là một câu vất vả với con dâu, bế cháu đích tôn ngay.

 

Nghe những từ "tâm can", "bảo bối" mà bà gọi cháu, Ngọc Khê: "......."

 

Chu Linh Linh vui, chỉ vui vì sinh con thuận lợi mà còn vì rạn da. Đây là điều đáng mừng nhất, độ đàn hồi của da , cô còn tâm trạng sờ sờ bụng .

 

Thấy chị họ , Ngọc Khê đến vội cũng mang quà, trò chuyện vài câu cùng về.

 

Trên đường về, Lôi Âm hỏi: "Cậu định tặng gì?"

 

Ánh Trăng Dẫn Lối

"Khóa vàng."

 

"Vậy tớ tặng vòng tay vàng, cho đủ một bộ."

 

Ngọc Khê : "Được."

 

Hai ngày , Ngọc Khê và Lôi Âm mang quà đến, Chu Linh Linh nhận lấy. Lúc về, cô cả Lữ đòi cùng.

 

Lôi Âm tự lái xe đến, Ngọc Khê đưa cô cả về.

 

Cô cả Lữ trong lòng vẫn còn bực bội: "Đứa bé cũng là cháu ngoại cô mà, cháu ngoại đầu tiên đấy, cô cũng quý lắm chứ. Thế mà hai ngày nay, bế cháu đếm đầu ngón tay, bế lên chê là bế."

 

Ngọc Khê: "...... Cháu thấy kiểu là bà định ở lâu dài đấy."

 

Cô cả Lữ day trán: "Cô thấy cũng thế. Vốn dĩ bàn là cô giúp trông cháu để chị họ con , giờ thì chẳng thế nào nữa."

 

Ngọc Khê: "...... Cháu đợi chị họ ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-459-tac-dung-tam-ly.html.]

 

Cô cả Lữ thở dài: "Cô thấy nhà chị họ con còn náo loạn chán. Bà cụ chịu , chăm cháu thì thôi , chỉ sợ can thiệp cho chị họ con . Nếu nể mặt Trần Trì thì cô hối hận c.h.ế.t mất."

 

Ngọc Khê cũng lo: "......"

 

Chị họ xuất viện về nhà, bà Trần chê nhà nhỏ, thích hợp cho cháu đích tôn ở, cuối cùng Trần Trì trấn áp, buông lời: "Mẹ mà chê thì về ."

 

Bà Trần mới chịu thôi. Để tiện chăm sóc cháu, bà cho Trần Trì về nhà, ngủ ở phòng khách cũng .

 

Ngọc Khê thấy mấy Trần Trì mắt trông mong chờ thăm con. Về nhà cô kể với Niên Quân Mân: "Em thấy cữ xong, Trần Trì nhất định sẽ tiễn bà Trần về."

 

Niên Quân Mân lạc quan như : "Em cũng thấy đấy, đứa bé chính là mạng sống của bà , bà Trần sẽ thỏa hiệp ."

 

Ngọc Khê xong cũng chắc chắn lắm, chính mắt cô thấy bà Trần coi đứa bé như tổ tông thế nào.

 

Niên Quân Mân đợi đến lúc bà Trần , tháng 10 tới, tu nghiệp, Lý Nham cũng cùng.

 

Lôi Âm về nhà than thở: "Cậu xem, lúc tớ thấy phiền c.h.ế.t , thật thấy quen."

 

Cô nàng theo, nhưng cũng chỉ là nghĩ thế thôi, Ngọc Khê sắp đoàn phim, cô nàng .

 

Trong lòng Ngọc Khê cũng trống trải. Được hầu hạ như nữ hoàng hơn hai tháng, giờ tự động tay, cô lười biếng gì. Không cùng Lôi Âm thảo luận chuyện , cô dậy về nhà.

 

Về đến nhà, căn phòng trống trải. Trước về sớm một cũng thấy trống vắng, giờ chỉ thấy nhà cửa thênh thang quá, nhớ bóng dáng bận rộn của Niên Quân Mân.

 

Ngồi sô pha, chiếc TV tắt ngúm, cô mở miệng định gọi Niên Quân Mân, ngậm miệng, lặng lẽ dậy rửa hoa quả. Xem TV thấy vô vị, ăn hoa quả cũng chẳng thấy ngon.

 

Cô phát hiện càng ngày càng nhớ Niên Quân Mân.

 

Tuy nhiên, khả năng thích ứng của Ngọc Khê mạnh, nhanh cô tự xoay sở , dồn hết năng lượng dư thừa công việc, tràn đầy sức sống.

 

Cuối tháng 10, Ngọc Khê cũng đoàn phim. Vì cô mang thai, ngay cả Ôn Vinh cũng ở phòng riêng nhưng cô thì . Đương nhiên còn một lý do nữa, cô là nhà đầu tư, điều kiện tự nhiên .

 

Lần phim Niên Quân Mân, cô mang theo trợ lý. Lần thì khác, chỉ mang theo Vương Bân mà còn mang cả Hà Tình. Không sai, chính là Hà Tình, con gái út của Chu Đại Nữu, cô em họ nhỏ của cô. Năm tư thực tập thi đài truyền hình mà chạy đến công ty cô thực tập.

 

Cô bé còn lý lẽ hùng hồn, đài truyền hình là con ông cháu cha quan hệ cứng, cô bé nghèo rớt mồng tơi , đến công ty học hỏi là nhất, còn dã tâm bừng bừng mở công ty truyền thông.

 

Lần trợ lý cho Ngọc Khê là Hà Tình tự tranh thủ, Ngọc Khê thực sự tìm nên cũng mang cô bé theo.

 

Lần ở phòng đơn, cô và Hà Tình ở cùng , hai đều gầy nên ở cũng rộng rãi.

 

Hà Tình ngoài một vòng về: "Chị họ, điều kiện ở đây kém quá."

 

Ngọc Khê: "Chính vì kém, thôn xóm xung quanh còn giữ dáng vẻ ngày xưa mới dễ lấy cảnh phim."

 

"Chị họ, ngày mai là ạ?"

 

Ngọc Khê lắc đầu: "Chưa , ngày mai họp, đó chọn ngày khởi . Khởi quan trọng, em thấy hương nến , đều là chuẩn cho lễ khởi đấy."

 

Hà Tình học báo chí, tuy thấy bao giờ nhưng cũng : "Có hiệu nghiệm thật ạ? Chỉ là tác dụng tâm lý thôi chứ!"

 

Ngọc Khê sắp xếp quần áo xong, : "Tin thì , tin thì , phần lớn là để an tâm thôi. Đồ đạc của em sắp xếp xong ?"

 

Hà Tình gật đầu: "Chưa ạ, em sắp xếp ngay đây."

 

Cô bé mang theo ít hành lý. Đến giờ cô bé cũng dám tưởng tượng, cũng ngày thiếu tiền tiêu, dùng đồ , mặc đồ , trong nhà bao giờ lo lắng vì mười đồng tiền tài liệu phí nữa. Cô bé ngẩng đầu chị họ đang lẳng lặng xem kịch bản, tất cả những điều đều là nhờ chị họ. Chị cô bé cảm kích nhất, cũng là cô bé yêu quý nhất.

 

Hà Tình sắp xếp xong thì nhà ăn tạm thời dựng lên cũng nấu xong cơm.

 

Ngọc Khê là bà bầu nên nấu riêng, Hà Tình cũng hưởng sái. Hai xuống, Hà Tình cau mày: "Sao cứ chúng mãi thế?"

 

 

Loading...