Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 457: Không có não
Cập nhật lúc: 2025-12-19 04:56:25
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dù Vương Điềm Điềm cầu xin thế nào, Niên Quân Mân cũng nhất quyết giúp. Vương Điềm Điềm lôi Tôn Thiên Thiên lóc, ngược càng Niên Quân Mân nhớ sự bạc bẽo của Vương Điềm Điềm khi Tôn Thiên Thiên mất. Hắn cũng chẳng nhiều, cầm điện thoại lên: "Cô báo cảnh sát thì báo giúp cô."
Vương Điềm Điềm thật sự hận thấu xương vợ chồng Niên Quân Mân. Cô sa sút đến mức mà họ giúp đỡ lấy một chút. Nhớ chuyện cũ, hai vợ chồng cũng từng giúp cô nào.
Cô tự tìm nguyên nhân từ bản , những gì cô trải qua đều do khác sai, oán hận tại ai giúp đỡ.
Chu Linh Linh vỗ vỗ tay em họ. Vốn dĩ hâm mộ nhà chồng em họ ít , nhưng nghĩ kỹ thì chẳng chuyện gì phiền lòng bằng chuyện nhà chồng của em họ, cũng may là em họ tinh thần thép, nay để trong lòng.
Nghĩ , chuyện chồng của cô cũng chẳng tính là gì.
Sáng hôm , Ngọc Khê chuẩn , mở cửa thì thấy lên lầu. Nhìn thấy đó, cô "......."
Hôm qua chị họ nhắc đến chồng, hôm nay tới , tay xách nách mang hành lý lớn nhỏ, còn báo cho chị họ , đây là tiền trảm hậu tấu ở lâu dài đây mà!
Ngọc Khê nghĩ thầm chào hỏi: "Bác gái, bác tới ạ, để cháu xách giúp bác."
Bà Trần nắm rõ tình hình nhà đẻ con dâu trong lòng bàn tay. Nhà đẻ con dâu thế lực, sự nghiệp của con trai bà cũng nhờ. Nếu thật sự dứt , bà đến dự đám cưới của Lữ Ngọc Khê . Bà tủm tỉm : "Không cần , cháu đang mang thai, đừng động , bác tự xách mà."
Ngọc Khê cũng cậy mạnh, hành lý của bà Trần quả thực nhiều, cũng nặng. Giờ chắc chị họ vẫn đang ngủ. Cô xuống gõ cửa nhà Lôi Âm.
Nhắc đến Lôi Âm, Ngọc Khê day trán. Ngày nào cô cũng gọi Lôi Âm dậy . Lý Nham , Lôi Âm bắt đầu ngủ nướng, Ngọc Khê gọi thì còn lâu mới dậy.
Lôi Âm mơ màng , thấy bà Trần lập tức tỉnh táo, đưa tay nhận lấy hành lý: "Bác tới ạ."
Bà Trần quả thực chút mệt, lớn tuổi , lau mồ hôi, gõ cửa.
Đợi một lúc Chu Linh Linh mới mở cửa, mặc váy ngủ bụng to vượt mặt. Nhìn thấy chồng, cơn buồn ngủ bay biến hết, chỉ còn kinh ngạc: "Mẹ, ."
Bà Trần bụng con dâu, khác hẳn với bụng cô con dâu út, nụ môi càng tươi hơn. Nhất định là cháu trai , uổng công bà trốn đến đây: "Mau nhà , mới dậy , ăn sáng chứ gì. Mẹ mang hành lý , mang theo nhiều đồ ăn lắm, lát nữa nấu cho con ăn. Con ăn gì? Buổi sáng hầm canh gà kịp, ăn chút cháo thịt nạc nhé, tối món ngon cho con."
Chu Linh Linh nuốt nước miếng: "À, , ạ."
Ngọc Khê lực bất tòng tâm, cô giúp chị họ cũng giúp .
Lôi Âm giúp mang hành lý xong, kéo Ngọc Khê xuống lầu, lên xe vuốt ngực: "Ánh mắt chồng chị Linh Linh đáng sợ quá, nhất là lúc cái bụng."
Ngọc Khê nổ máy xe, cũng chút rùng : "Bác mong cháu trai quá mức ."
Lôi Âm giật giật khóe miệng: "Trọng nam khinh nữ, thật sự. Đi đám cưới bà cụ đoan trang thế mà... Haizz, bảo nhỡ chị Linh Linh sinh con gái thì ?"
"Thì chịu chứ , dù rể ở đó, cũng sẽ để chị họ chịu thiệt thòi ."
Lôi Âm nhịn nghĩ: "Em dâu chị Linh Linh sống kiểu gì nhỉ, cứ sống mí mắt bà cụ suốt."
Ngọc Khê trầm giọng : "Cho nên từ khi chị họ mang thai, cô liền liều mạng sinh con trai, sợ chị họ sinh con trai thì cổ phần của hai ông bà già sẽ cho cháu đích tôn hết."
Lôi Âm: "....... Đáng sợ."
Ngọc Khê hỏi: "Mẹ chồng thì ?"
"Mẹ chồng tớ trọng nam khinh nữ, bà ước gì cháu gái chứ, con trai trong nhà đủ để bà đau đầu , vẫn là con gái hơn."
"Nói thật, ba đứa chúng , trong vấn đề nhà chồng thì vẫn là phúc nhất, chuyện lằng nhằng."
Lôi Âm nghĩ thấy đúng thật, đặc biệt khi so sánh với chuyện phiền lòng của Ngọc Khê: "Vẫn là tớ hạnh phúc."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-457-khong-co-nao.html.]
Buổi tối Ngọc Khê về nhà, Trần Trì đang thu dọn hành lý. Không sai, đuổi khỏi nhà.
Chu Linh Linh mượn cớ tiễn chồng xuống lầu, sang nhà Ngọc Khê một lát, oán thán: "Biết thế mua căn hai phòng ngủ. Giờ thì , chồng đến đòi ngủ phòng khách, còn cho phép Trần Trì ở nhà, bảo sợ đá em bé. Mới ngày đầu tiên thôi đấy, may mà tâm thái chị , thì trầm cảm mất."
"Nhịn chút chị, cũng chỉ một tháng thôi mà."
"Ngây thơ, sinh con trai xong chị đoán bà sẽ ở luôn."
Ngọc Khê: "........"
Chu Linh Linh nghiến răng: "Cứ lải nhải với chị cả buổi chiều, tóm là sinh con trai thì bà cho tiền mua nhà, mua căn to. Chị mà tim suýt nhảy ngoài, sợ c.h.ế.t."
"Việc chị tìm rể giải quyết."
"Anh cũng giải quyết, nhưng rốt cuộc quanh năm gặp , nỡ đến đuổi về. Hơn nữa sắp bận một thời gian, chăm sóc chị cũng yên tâm, còn lý lẽ hùng hồn lắm."
Ánh Trăng Dẫn Lối
Ngọc Khê tò mò: "Nói gì thế?"
"Anh bảo, con đời thì tuyệt đối tận tâm tận lực, thà để bản chịu ủy khuất chứ để chị chịu ủy khuất ."
Ngọc Khê: "......."
Thật hiểu ruột!
Chu Linh Linh hai phút đòi về, nếu chồng nhất định sẽ tìm tới. Ngọc Khê vội đưa trái cây mua lúc về cho Chu Linh Linh.
Sau đó cô cả Lữ tới một chuyến, sợ con gái chịu thiệt thòi. một lúc, bà tỏ vẻ là ruột cũng chu đáo bề như bà thông gia, thế hầu hạ con dâu, quả thực là hầu hạ tổ tông, choáng váng về.
Ba ngày , Ngọc Khê tin tức gì về Vương Điềm Điềm nữa, cũng tìm cô , cô cũng mừng vì rắc rối tự bỏ .
Cô để ý nhưng Lôi Âm thì ngày nào cũng theo dõi sát , lợi dụng quan hệ rộng, tin vỉa hè nhiều, dễ dàng tin tức của Vương Điềm Điềm.
Lôi Âm tin chính xác, vẻ mặt như chia sẻ chuyện bát quái: "Vương Điềm Điềm giải trừ hợp đồng , ký với một công ty khác, đối phương chi trả tiền vi phạm hợp đồng."
Ngọc Khê c.h.ế.t lặng, đoán ngay ai ký với Tôn Thiên Thiên (đoạn tác giả nhầm tên, chắc là Vương Điềm Điềm): "Bà lập Biệt đội báo thù ? Không đúng, bà tập hợp những ý kiến với vợ chồng một chỗ, ngưng tụ lực lượng ? Người đông thế mạnh ?"
Lôi Âm phun nước trong miệng , ho khan nửa ngày: "Ha ha, c.h.ế.t tớ mất, hình như đúng thế thật. Bà ký với những đều chút liên quan đến các , còn thiện với vợ chồng lắm, bà cũng nghĩ cơ đấy."
Ngọc Khê xoa trán: "Cũng chỉ bà mới nghĩ ."
Thật lòng mà , cô coi thường chỉ thông minh của Uông Hàm. Quả nhiên trọng sinh thì chỉ thông minh cũng chẳng tăng lên , cũng chỉ thể lợi dụng việc trọng sinh để bắt nạt của thập niên 70-80 vì họ chất phác thôi. Đổi là hiện tại, đừng là cô, ngay cả Niên Quân Mân cũng lột sạch cái vỏ bọc của bà mà bà còn tự đắc.
Lôi Âm đủ mới : "Cậu cũng cẩn thận một chút, mấy mụ đàn bà tụ với , tuyệt đối đầy một bụng ý nghĩ ."
Ngọc Khê mỉa mai: "Tớ coi thường Uông Hàm, nhưng tâm cơ của bà thật sự nhiều bằng Vương Điềm Điềm . Đông thì chứ, mỗi đều toan tính riêng."
"Tớ cảm thấy công ty của Uông Hàm sớm muộn gì cũng xong đời."
Ngọc Khê đột nhiên nghĩ đến một : " , giúp tớ hỏi thăm xem biên kịch của công ty Uông Hàm là ai?"
Lôi Âm định : "Không cần hỏi thăm, tớ , vẫn quên với ."
Ngọc Khê giật giật khóe miệng: "Thật sự ký ?"