Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 433: Về nhà
Cập nhật lúc: 2025-12-19 01:30:57
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngọc Khê tủm tỉm: "Em cược ông nội sẽ mềm lòng."
Niên Quân Mân: "......."
Thế thì chơi gì nữa. Hắn kéo tay vợ lên xe: "Về nhà."
Ngọc Khê mím môi trộm. Cô ngốc, tính cách ông nội cô cũng hiểu, dù động lòng cũng chuyện một sớm một chiều mà đổi .
Lượt về do Niên Quân Mân lái, xe chạy nhanh.
Ngọc Khê nghĩ đến chuyện động phòng, mặt đỏ bừng. Tối nay nhà tổ ai, chỉ hai họ, ba về nhà lầu ở, thật sự chỉ còn hai , cô thấy hồi hộp.
Cả hai đều là mới. Về đến nhà, Niên Quân Mân mượn men : "Thời gian còn sớm." Ý là thể động phòng .
Ngọc Khê giơ tay xem đồng hồ: "Mới ba giờ, còn sớm chán, em đói ."
Niên Quân Mân: "....... Anh nấu mì."
Chờ , Ngọc Khê vội vàng quạt lấy quạt để. Cô cảm thấy cả như sắp bốc cháy, tỏa nhiệt, mở cửa sổ cũng mát, uống mấy ngụm nguội mới đỡ hơn chút.
Chờ Niên Quân Mân nấu mì xong, cô tháo hết trang sức và quần áo, trong nhà ai nên cô mặc váy ngủ màu đỏ .
Yết hầu Niên Quân Mân thắt , cúi đầu quần áo của : "Anh... đồ."
Ngọc Khê thật sự đói, cả ngày ăn mấy miếng, ngửi thấy mùi mì thơm phức liền vội xuống ăn.
Niên Quân Mân một bộ quần áo khác , thấy vợ ăn chậm nhai kỹ, vẻ định ăn đến tối: "Vợ , trốn cũng vô dụng thôi."
Ngọc Khê nghiến răng: "Ít nhất cũng chờ trời tối chứ."
Niên Quân Mân: "......."
Mùa hè ngày dài, còn mấy tiếng nữa trời mới tối.
Ngọc Khê định động phòng ban ngày, dù kéo rèm thì trong phòng vẫn sáng, cô ngại lắm.
Ăn xong mì, xem TV, cũng may Niên Phong ở nhà tổ, nếu ông thì nhà tổ đến cái TV cũng .
Ngọc Khê bật TV, những bộ phim truyền hình hấp dẫn cô giờ chẳng còn sức hút, tâm trí cứ lơ đễnh. Thấy Niên Quân Mân rửa bát xong, cô bảo: "Mang cái túi đây, chúng đếm xem bao nhiêu bao lì xì, còn cả sổ ghi chép tiền mừng nữa."
Cơn say của Niên Quân Mân tan bớt, còn gấp gáp như : "Được."
Ngọc Khê mua một cái ba lô màu đỏ thẫm, cái túi căng phồng, bên trong là tiền mừng. Mở khóa kéo dốc , bàn chất đầy những xấp tiền kiểm đếm cẩn thận, từng cọc từng cọc tiền mặt.
Còn một bao lì xì, đều là của trưởng bối cho, tính tiền mừng.
Ngọc Khê bóc bao lì xì, bao đều ghi tên, sợ Ngọc Khê nhớ. Chu Đại Nữu và hai mỗi cho một ngàn, bà cụ Hà 500, cả Hà 500, cô cả một ngàn, cô út một ngàn, ông bà nội một ngàn. Bóc đến cái của ông năm, bên trong là một cuốn sổ tiết kiệm, hai vạn tệ.
Ngọc Khê: "Cái nhiều quá."
Niên Quân Mân cầm cuốn sổ tiết kiệm: "Đây là tiền lương hưu của ông, em cứ nhận , là tấm lòng của ông đấy."
"Vâng."
Bạn bè đồng trang lứa thì tặng quà. Lôi Tiếu thêu bao lâu, thêu bốn chữ "Bách niên hảo hợp" kèm theo hình đóa hoa sen tịnh đế, đặc biệt xinh . Cô giờ mới cô bé học thêu thùa với các nghệ nhân.
Lôi Âm chuẩn một cặp đồng hồ đeo tay, cũng là chuẩn từ sớm.
Chu Linh Linh tặng máy ảnh.
Những khác đều tiền mừng. Bên phía Ngọc Khê đến ít, nhân viên công ty, bạn bè quen mấy năm nay, hôm nay riêng khách của cô mười mấy bàn.
Khách của Niên Quân Mân nhiều lắm vì nghỉ, đều gửi tiền mừng, những đến đều là trong công ty.
Tiền mừng đều ghi chép , trong đó phần lớn là khách của ông nội và Niên Phong, tiền mừng hậu hĩnh.
Ngọc Khê : "Ông nội bọn họ đưa sổ ghi chép qua đây là chúng đáp lễ đấy!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-433-ve-nha.html.]
Niên Quân Mân gật đầu: "Quan hệ cần chúng duy trì, ông nội rốt cuộc cũng già , nhiều."
Ngọc Khê cau mày, chỉ tên Từ Hối Hướng: "Hắn cũng nhiều quá, tận hai ngàn."
Niên Quân Mân: "Lúc kết hôn trả là ."
"Thật giao thiệp với , nhưng nhận lễ thì nhất định trả. Với cái tâm địa như tổ ong vò vẽ, đầy bụng tính kế của Từ Hối Hướng, cũng sẽ tìm vợ như thế nào. Hắn thích hợp nhất với kiểu ngây thơ đơn thuần, ngốc nghếch một chút, nếu đổi khác cũng đầy tâm cơ thì sống thọ ."
Niên Quân Mân bàn về Từ Hối Hướng, chỉ đống tiền đếm xong: "Tổng cộng bốn vạn rưỡi."
"....... Đều là nợ trả cả đấy."
Niên Quân Mân : " , chúng chỉ là giữ hộ thôi, cũng trả ."
"Nhìn thì nhiều, cũng chỉ là qua tay thôi."
"Đây là tiền nhân tình mà. Anh cất hết tiền nhé."
"Vâng, mai mang gửi ngân hàng."
Niên Quân Mân sắc trời dần tối, trái tim bình tĩnh bắt đầu rục rịch, trong đầu là chuyện động phòng, đặc biệt là khi vợ váy ngủ, càng nghĩ mặt càng đỏ, ánh mắt chằm chằm.
Ngọc Khê cất tiền xong, mất tự nhiên liếc đồng hồ, mới 6 giờ, cố tỏ bình tĩnh xem TV.
Phòng khách chỉ tiếng TV, nhưng hai chẳng ai lọt, ngược chỉ thấy tiếng tim đập thình thịch của .
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, phòng khách lên đèn. Niên Quân Mân đột nhiên dậy Ngọc Khê giật : "Anh gì thế?"
Niên Quân Mân cũng nhiều, bế bổng vợ lên: "Động phòng."
"Anh chậm chút thôi."
Ánh Trăng Dẫn Lối
Nói xong, Ngọc Khê ôm chặt cổ Niên Quân Mân.
Hơi thở của Niên Quân Mân nóng rực, cả nóng hầm hập, cách lớp quần áo cũng cảm nhận sức nóng.
Đêm nay, Ngọc Khê tự trải nghiệm thể lực của Niên Quân Mân. Từ lúc đầu còn ngượng ngùng đến thuận tay, đàn ông trong chuyện cần thầy dạy cũng tự hiểu.
Sáng hôm , quần áo của Ngọc Khê vứt . Cô giơ chân đạp mạnh Niên Quân Mân: "Mau dậy , 8 giờ ."
May mà chồng, Niên Phong ở chỗ khác, trong nhà chỉ hai bọn họ, nếu thì mất hết mặt mũi.
Niên Quân Mân cũng mệt, mở mắt , bàn tay to cản : "Trong nhà ai, ngủ thêm chút nữa."
Ngọc Khê lật chăn lên, đó nhanh chóng đắp , nhớ tấm lưng của Niên Quân Mân, móng tay cô cũng dài thật.
Niên Quân Mân nghiêng : "Sao nữa?"
"Mau xuống tìm quần áo cho em. Hôm qua ăn mỗi bát mì, sớm tiêu hết , đói quá, dày khó chịu."
Nghe , Niên Quân Mân cũng lười biếng nữa, nhanh nhẹn dậy mặc quần, tìm quần áo cho vợ trong tủ. Váy thì đừng hòng, cổ vợ là dấu vết "dâu tây".
Ngọc Khê Niên Quân Mân tìm quần áo, nghiến răng, cổ Niên Quân Mân, cô vui vẻ, đáng đời!
Cuối cùng, chỉ Niên Quân Mân mặc áo cổ lọ, Ngọc Khê mặc váy, cổ dùng phấn che . Giữa mùa hè nóng nực, ai mặc áo cổ lọ chứ.
Buổi sáng, Niên Quân Mân nấu cơm, vì tiện nên nấu mì. Ngọc Khê ăn liền ba bữa mì, chỉ lót chứ chẳng thấy ngon miệng gì.
Niên Quân Mân : "Trưa nay chúng ngoài ăn nhé."
Ngọc Khê cong mắt : "Được, ăn lẩu ."
Niên Quân Mân sờ sờ cổ áo: "......."
Hai thật sự ăn lẩu. Lần đến quán lẩu , ngờ gặp Vương Điềm Điềm.