Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 430: Mặt sưng phù

Cập nhật lúc: 2025-12-19 01:30:54
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ngọc Khê tìm ghế cho xuống mới mở hộp. Trong hộp là một bộ trang sức bằng vàng, thảo nào lúc cầm thấy nặng tay, là trang sức hình phượng hoàng.

 

Trịnh Cầm : "Còn một tầng nữa, con xem ."

 

Ngọc Khê mở tầng cuối cùng, bên trong là vòng long phụng, cũng là vàng ròng: "Mẹ, thế quý giá quá."

 

Trịnh Cầm tràn đầy vui mừng: "Không quý , vàng là của nhà tích trữ, bỏ tiền mua thêm một ít. Con đừng to thế, thật nặng lắm . Giá vàng giờ đang giảm, một trăm gram mới một vạn tệ, chỗ mới 600 gram thôi."

 

"Hơn nửa cân vàng mà còn bảo quý."

 

"Còn vàng tích trữ của nhà nữa mà, tốn thêm bao nhiêu . Hồi kết hôn, vì phận mà chẳng dám rình rang, đến bữa cơm cũng dám chuẩn , cưới xin lặng lẽ. Mẹ nghĩ, chờ con kết hôn nhất định thật vẻ vang."

 

Ngọc Khê đây là tâm ý của , nắm tay bà: "Mẹ với ba cũng đám cưới bù !"

 

Trịnh Cầm vội xua tay: "Bù gì mà bù, già cả , để cho ."

 

Nói xong, Trịnh Cầm lấy từ trong túi một cuốn sổ tiết kiệm đưa cho con gái: "Đây là tiền của hồi môn, đưa cả cho con."

 

Ngọc Khê mở xem: "Mẹ, nhiều thế , 66 vạn tệ."

 

"Con bé ngốc, con quên , con còn cho ba mượn một khoản tiền đấy, trừ khoản đó , còn mới là tiền của hồi môn."

 

"Mẹ, con từng nghĩ ba sẽ trả cho con."

 

Trịnh Cầm cảm thán: "Mẹ , con so đo tiền bạc với nhà. Nếu ba kiếm tiền thì coi như con hiếu thảo, nhưng chúng kiếm tiền mà. Không năm ngoái ba con kiếm bao nhiêu, riêng , con kiếm bao nhiêu ?"

 

Ngọc Khê thật sự hỏi qua, lắc đầu: "Con ."

 

Trịnh Cầm giơ ba ngón tay: "300 vạn lãi ròng. Chúng thật thiếu tiền. Mẹ cần vay ngân hàng nữa, ngân hàng ngược còn năn nỉ vay tiền. Giám đốc ngân hàng chỗ , rảnh là tới tìm , lời trong lời ngoài vay chút tiền. Để đắc tội, dễ việc, vay 100 vạn, tiền của thì gửi lấy lãi."

 

Ngọc Khê thì thật sự thiếu tiền, nên nhận lấy: "Cảm ơn ."

 

Trịnh Cầm : "Cảm ơn gì chứ. Còn nữa, nhà máy của và ba con phân biệt, nhà máy chính là hậu thuẫn của các con. Cần tiền cứ trực tiếp tìm ba . Chờ ba trăm tuổi, nhà máy sẽ để cho các con. Cũng thể đợi đến lúc đó, mấy năm nữa đổi ngành nghề, dù gia sản đều là để cho ba chị em con."

 

Ngọc Khê xua tay: "Mẹ, con cần , con công ty , cho Ngọc Thanh và Ngọc Chi !"

 

Trịnh Cầm trầm giọng : "Nói thật, hai đứa nó lo. Mẹ tha thứ cho Trịnh Mậu Nhiên, nhưng rốt cuộc vẫn là m.á.u mủ, đồ của ông nhất định sẽ chia cho hai đứa nó. Được , nữa, nghỉ ngơi đây, con cất kỹ đồ ."

 

"Vâng."

 

Niên Quân Mân chờ mới , Ngọc Khê mở của hồi môn khoe: "Của hồi môn của em ."

 

Niên Quân Mân lóa mắt. Sính lễ là do ông nội chuẩn , công ty mới lãi, trong túi thật sự bao nhiêu tiền. Đám cưới dùng một nửa tiền tiết kiệm, còn một nửa, lấy hai cái hộp từ trong túi đặt lên bàn: "Vợ ơi, tiền còn của tiêu hết ."

 

Ngọc Khê nhướng mày: "Anh mua gì cho em thế?"

 

"Mở xem thì ."

 

Ngọc Khê liếc cái hộp nhỏ, đoán là nhẫn, mở cái to : "Điện thoại di động?"

 

"Ừ, Lý Nham cứ nhắc mãi điện thoại dùng thế nào. Anh thấy em nỡ mua nên nghĩ, đám cưới chuẩn cũng hòm hòm , gì cần mua nữa, liền mua cho em cái điện thoại, em thích ?"

 

Ngọc Khê dậy: "Anh chờ một chút."

 

Rất nhanh, Ngọc Khê cầm một cái hộp , đẩy về phía Niên Quân Mân: "Tặng ."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-430-mat-sung-phu.html.]

Niên Quân Mân mở hộp, vui vẻ : "Sao em nghĩ đến mua điện thoại?"

Ánh Trăng Dẫn Lối

 

"Giống thôi, em cũng chẳng mua gì cho , liền nghĩ tới điện thoại. Vốn định chờ giảm giá mới mua, nghĩ gọi điện cho tiện nên mua luôn."

 

Niên Quân Mân : "Cảm ơn quà của vợ."

 

Ngọc Khê mở cái hộp cuối cùng: "Nhẫn kim cương?"

 

"Ừ, bây giờ chẳng đang mốt nhẫn kim cương ? Anh chọn hai ngày đấy, em xem thích ?"

 

Ngọc Khê đeo thử: "Đẹp quá, em thích lắm."

 

Niên Quân Mân toe toét: "Lúc mua bảo nhẫn kim cương tượng trưng cho sự vĩnh cửu."

 

"Cặp nhẫn tốn ít tiền nhỉ!"

 

" , trong túi giờ còn một xu."

 

Ngọc Khê cong mắt : "Em nuôi ."

 

"Được thôi!"

 

Niên Quân Mân cho vợ , thật Niên Phong cho tiền nhưng một xu cũng nhận.

 

Buổi trưa cùng đến nhà ông cụ Niên ăn cơm. Ăn xong, Trịnh Cầm lên lầu sắp xếp đồ cổ, Ngọc Khê theo.

 

Một lúc , Trịnh Cầm xuống lầu gọi Lữ Mãn: "Giúp em bê một tay."

 

Lữ Mãn nhanh chóng chạy lên, hai vợ chồng khiêng xuống một cái rương. Trịnh Cầm mở rương, với Ngọc Khê: "Đây là một khoản của hồi môn khác, chia đồ lầu thành ba phần, thiên vị ai, đây là của Tiểu Khê."

 

Ngọc Khê trong lòng hiểu rõ, từng , kế là . Đã khoản của hồi môn đó, Ngọc Khê nếu cô nhận, ba cũng cách ép cô nhận: "Cảm ơn ."

 

Niên Phong đang ăn nho, suýt chút nữa thì nghẹn. Một rương đồ cổ thật chấn động, ông cảm thấy như vả mặt. Lúc định ngày, ông cứ nghĩ sẽ chẳng của hồi môn gì đáng giá, hôm nay mặt mũi chút sưng lên .

 

Ông cụ Vương thích tranh chữ: "Trước ngại dám xem, giờ Tiểu Khê gả về đây, ông xem cho kỹ mới . Ôi chao, tiếc là tranh chữ Vương gia sưu tầm hỏng thì cũng biển thủ mất, thế ông cũng niêm phong chôn xuống đất chứ treo bên ngoài."

 

Vừa nhớ , tim ẩn ẩn đau.

 

Ngọc Khê : "Vậy cứ để ở đây, ông nội xem lúc nào thì xem."

 

Ông cụ Vương cong mắt : "Tốt, lắm."

 

Trong lòng Niên Phong hụt hẫng, đặc biệt là nghĩ đến việc con trai nhận đồ của . Vốn dĩ chịu ơn nhà , con trai ở trong nhà càng địa vị.

 

bộ dạng ngây ngô của con trai, ông thấy tắc nghẹn. Ông lo lắng nó, nhưng nó chẳng hề để tâm.

 

Cơm nước xong, hai ông cụ nghỉ ngơi.

 

Niên Phong và Niên Quân Mân việc. Ngọc Khê nghỉ phép vì sắp kết hôn, Lôi Âm và Chu Linh Linh trông coi công ty, cô nửa tháng nghỉ cưới. Vốn định nghỉ dài hơn nhưng bụng chị họ lớn, một lúc là đau eo, vất vả quá.

 

Buổi chiều Ngọc Khê cũng việc gì, ba ngoài dạo, cô đòi cùng nhưng từ chối, đành ở nhà cùng ông bà nội dạo quanh đó.

 

Ông bà lớn tuổi, một lúc là mệt, bèn về nghỉ ngơi.

 

Cô ở nhà tổ việc gì liền về nhà một chuyến. Lúc thì ba về, còn tặng cô một bất ngờ.

 

 

Loading...