Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 409: Tự cho là thông minh
Cập nhật lúc: 2025-12-18 12:22:29
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Linh Linh giơ tay lên cho Ngọc Khê xem chiếc nhẫn: "Chị chuẩn hôn lễ, tự nhiên xin nghỉ một tháng. À đúng , em cũng chuẩn tâm lý , khi cưới chị thể công tác xa, em cũng lo liệu mấy việc quanh đây."
Ngọc Khê nghĩ thông mối liên hệ trong đó, cau mày: "Không đúng, bàn là kết hôn cùng lúc , sớm thế?"
Chu Linh Linh dậy, vỗ vỗ bụng: "Em sắp dì , vui ?"
Ngọc Khê: "........"
Cô mới tư tưởng của chị họ cô nhiều: "Hai ... thế nào?"
Chu Linh Linh cũng chút ngượng ngùng: "Có một hôm uống say... đó thì chung một phòng. Trần Trì vốn định cưới sớm, chị đồng ý vì đợi em nghiệp, nhưng hiện tại đợi nữa. Trong bụng một đứa, tranh thủ lúc bụng còn nhỏ thì cưới gấp."
Ngọc Khê tính ngày: "Chẳng là cưới Tết ?"
" , hôn lễ ở thủ đô mà về quê tỉnh thành tổ chức, ở nhà chuẩn ."
Ngọc Khê hỏi: "Hai ở thế?"
Chu Linh Linh tít mắt: "Trước mắt ở căn nhà chị mua. Anh tính sang năm sản phẩm mới sản xuất, lúc đó sẽ mua một căn hơn một thể."
Ngọc Khê cũng mừng: "Chị mua nhà mà vẫn để , thật sự thành hàng xóm ."
Chu Linh Linh : " , cho nên từ ngày mai chị bắt đầu nghỉ nhé."
"Được, em thấy sắc mặt chị khá , gì khó chịu chứ?"
Chu Linh Linh vẻ mặt hạnh phúc: "Trần Trì sắp coi chị như tổ tông , chạy bệnh viện mấy chuyến, nghĩ đủ cách tẩm bổ cho chị, khí sắc tự nhiên . , kết hôn ở tỉnh thành, chị lúc về ăn Tết."
"Bà ngoại nhất định vui, năm nay coi như là năm đoàn viên."
Chu Linh Linh : "Chị còn nhờ Hà Duệ thiết kế váy cưới, bản vẽ xong , em xem ?"
Ngọc Khê lật xem, bộ nào cũng , nhưng vẫn kiến nghị: "Đừng chọn váy đuôi dài, kẻo vướng chân."
"Ừ, chị sẽ cẩn thận."
Ngọc Khê thật lòng mừng cho chị họ, kết hôn , đúng là lợi hại.
Về đến nhà, Ngọc Khê kể với Niên Quân Mân. Niên Quân Mân hâm mộ thôi, lén vợ.
Ngọc Khê chớp mắt: "Đừng nghĩ nhé, chị họ sắp sinh con, công ty chỉ em, chờ chị họ sinh xong ít nhất cũng mất một năm. Em mà m.a.n.g t.h.a.i thì công ty đóng cửa ?"
Niên Quân Mân nghĩ cũng đúng, sắp tới cũng bận, thật sự chăm sóc cho vợ. Lại nghĩ đến ông nội Niên, thoáng buồn: "Ông nội đang mong chắt bế."
Trong lòng Ngọc Khê cũng thở dài, sức khỏe ông cụ ngày càng kém, năm nay viện hai : "Để em nghĩ xem, em định mời một tới."
Niên Quân Mân sững sờ: "Anh ý gì khác ."
Ngọc Khê bật : "Em đương nhiên , đừng nghĩ nhiều, em cũng thành tâm nguyện của ông nội."
Chu Linh Linh nghỉ phép, Ngọc Khê bận tối mắt tối mũi. Hoàng Lượng mỗi tìm cô đòi công tác, cô đều đồng ý.
Cuối cùng Hoàng Lượng hết cách: "Cô cho , Kim Linh cuỗm mất ."
Ngọc Khê thầm trợn trắng mắt: "Giờ mới sốt ruột ? Trước cái gì? Đáng đời!"
" , gieo gió gặt bão. Thôi, bà chủ cho ."
Ngọc Khê giơ ngón tay: "Ba ngày. Ba ngày mà xong thì thành thật về cho . Sắp cuối năm , công ty bận. À đúng , sang năm bắt đầu, cứ trấn thủ công ty ."
Hoàng Lượng nghỉ: "Được, ."
Ngọc Khê Hoàng Lượng chạy biến, xoa bả vai, mệt c.h.ế.t cô . Nhìn đống sổ sách, tâm mệt.
Lôi Tiếu mở cửa bước : "Chị."
Ngọc Khê ngẩng đầu: "Thi xong ?"
Lôi Tiếu gật đầu: "Vâng, chỉ chờ kết quả thôi. Anh Ngọc Thanh về, ở trường đợi đến khi nghỉ."
"Chị thấy nó thực sự sống trong thư viện ."
"Anh Ngọc Thanh giỏi lắm, mới năm ba giáo sư coi trọng, thi lên thạc sĩ liền viện nghiên cứu đấy!"
"Thật ?"
Lôi Tiếu gật đầu: " , còn phát biểu một bài luận văn, đoạt giải nữa cơ."
Ngọc Khê thật chuyện , chút lo lắng: "Chuyện gì nó cũng , tính tình lầm lì, cũng tìm bạn gái ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-409-tu-cho-la-thong-minh.html.]
Lôi Tiếu: "Em đoán là thể."
Ngọc Khê ngẩng đầu: "Có em gì ?"
Lôi Tiếu xuống: "Tư Âm vẫn luôn hỏi thăm Ngọc Thanh. Mỗi gặp ở nhà ăn, đều kéo em qua cùng."
Ngọc Khê đ.á.n.h giá Lôi Tiếu từ đầu đến chân. Con bé chuyện của thì chậm chạp, nhưng với chuyện xung quanh nhạy cảm phết. Bất quá Triệu Tư Âm và Ngọc Thanh cũng thật sự hợp, một hướng ngoại, một hướng nội, khéo bù trừ cho : "Giúp chị để ý nhiều chút nhé."
Lôi Tiếu gật đầu: "Vâng."
Ngọc Khê bận rộn cả ngày mới cùng Lôi Tiếu về nhà. Niên Quân Mân về, gần đây bận đến tận khuya.
Buổi tối Ngọc Khê bàn với Lôi Tiếu chuyện về quê ăn Tết.
Lôi Tiếu trầm mặc một lúc: "Chị, em về , em ăn Tết với Lôi Lạc."
Ngọc Khê hiểu trong lòng, nhà cô rốt cuộc nhà Lôi Tiếu. Cô : "Được, chị để chìa khóa cho em, em bảo Lôi Lạc qua đây ở."
Lôi Tiếu gật đầu thật mạnh: "Vâng, em sẽ trông nhà cẩn thận."
Thấm thoắt ba ngày trôi qua, kết quả thi của Lôi Tiếu và Ngọc Thanh cũng . Ngọc Khê cố ý đón Ngọc Thanh.
Ngọc Thanh vui vẻ : "Chị, giáo sư bảo em vấn đề gì cứ tìm thầy bất cứ lúc nào. Em về nhà vội, chúng cùng về."
Ngọc Khê khuyên: "Kiến thức là học hết, lượng sức mà ."
"Trong lòng em tự rõ."
Thôi , cô cũng như nước đổ đầu vịt.
Ngọc Thanh đường hướng về nhà: "Chị, chúng thế?"
"Đi bệnh viện kiểm tra mắt. Em chẳng bảo sách rõ như , kiểm tra xem cận thị ."
"Phải đeo kính ?"
Ngọc Khê tức giận: "Đương nhiên, ai bảo em quý trọng đôi mắt. Buổi tối tắt đèn thì đừng sách, cứ một hai soi đèn pin, em bảo chị em thế nào đây."
Ngọc Thanh hé răng, sai : "Về sẽ thế nữa."
Ngọc Khê "ừ" một tiếng: "Sức khỏe là vốn quý, sức khỏe mà suy sụp thì nhiều ý tưởng đến mấy cũng uổng phí."
"Em ."
Kết quả kiểm tra, cận thị một trăm độ, cũng tính là cao, đeo kính thì rõ hơn hẳn.
Về đến nhà, Niên Quân Mân đang ở nhà. Ngọc Khê hỏi: "Anh xong việc ?"
Niên Quân Mân : "Anh cố ý đợi em. Ông nội gọi điện thoại tới bảo chúng về nhà cũ, Niên Phong ngả bài, lát nữa gặp ở nhà cũ."
Ngọc Khê đưa chìa khóa cho Ngọc Thanh: "Em tự ăn chút gì , chị ."
"Vâng."
Hai tới nhà cũ, ông nội đến từ sớm.
Tuy rằng mùa đông ở thủ đô tuyết, nhưng cái lạnh vẫn thấu xương. Trời lạnh, nhà lâu ở nên chút vắng vẻ. Dù hệ thống sưởi, Ngọc Khê vẫn cảm thấy lạnh.
Lần Uông Hàm tới cửa với cảm giác khác hẳn . Bà lạnh lùng xuống xe, ở cửa với khí thế như mưa gió sắp ập đến. Bà liếc Niên Phong đang , nắm chặt tay. Muốn thoát khỏi bà ? Nằm mơ . "Canh Tâm tới, chờ nó một chút."
Niên Phong đầu : "Bà gọi nó tới?"
Uông Hàm: "Sao nào, ông vứt bỏ con , thể bảo con trai tới ?"
Niên Phong mím môi: "Bà sẽ hối hận."
Uông Hàm hừ một tiếng: " gọi con trai tới mới hối hận. cho nó thấy rõ bộ mặt của ông, cả nhà các đều bắt nạt con ."
Niên Phong cố ý tách Canh Tâm , nhưng Uông Hàm khăng khăng như , ông cũng chẳng còn gì để , xoay .
Ông cụ Vương thấy con trai một : "Uông Hàm ?"
Niên Phong : "Đang ở cửa chờ Canh Tâm!"
Ông cụ Vương sững sờ: "Không bảo đừng gọi Canh Tâm ?"
Ánh Trăng Dẫn Lối
Niên Phong trào phúng: "Bà tự cho là thông minh."
Ngọc Khê: "........"