Vương Điềm Điềm bịt mũi, lớp trang điểm mặt còn kịp tẩy, ghế : "Đến lấy đồ."
Ngọc Khê vội mở cửa sổ cho thoáng khí. Niên Quân Mân mặt đen sì từ bếp . Ngọc Khê hỏi: "Cái gì cháy thế ?"
"Kho cá cháy."
Ngọc Khê thấy thần sắc Quân Mân vẫn nên yên tâm hẳn.
Niên Quân Mân lấy từ trong ngăn kéo chìa khóa và sổ đỏ ném cho Vương Điềm Điềm: "Cầm lấy."
Vương Điềm Điềm cầm đồ đạc vẻ mặt hớn hở, cất kỹ sổ đỏ xong thì sắc mặt khó coi hỏi: "Tiền ? Sổ tiết kiệm của bà ?"
Niên Quân Mân lạnh lùng: "Quyên cho viện phúc lợi , chủ quyên hết."
Vương Điềm Điềm nổi đóa: "Dựa cái gì mà quyên tiền? Đó là tiền của ."
Ngọc Khê thèm đôi co, lấy tờ di chúc : "Trên rành rành đây, cô tin thì cứ tìm luật sư. Giờ thì cút ."
Vương Điềm Điềm định giật lấy nhưng tay nhanh bằng Lữ Ngọc Khê, nhưng cô cũng rõ nội dung. Cô nghiến răng, giá nhà hiện tại tăng nhưng căn nhà đó cũng chẳng đáng giá 1 triệu. Càng nghĩ càng thấy tức ngực, lóc uổng công, kết quả phần lớn tài sản thuộc về đứa con trai.
tình thế yếu hơn , tiếp xúc bao năm nay cô đuối lý nên chẳng chiếm tiện nghi gì. Cô giậm chân bình bịch, đóng sầm cửa bỏ .
Ngọc Khê đợi trong nhà hết mùi khét mới đóng cửa sổ : "Anh quyên lúc nào thế?"
Niên Quân Mân: "Em bao lâu thì dậy, thủ tục quyên góp luôn, lấy danh nghĩa bà ."
Ngọc Khê: "Giúp bà tích đức, hy vọng kiếp đầu t.h.a.i hơn."
"Ừ. Cá cháy , món khác xong , ăn cơm thôi."
"Vâng."
Đang ăn cơm, Niên Quân Mân : "Anh chút việc, lát nữa ngoài, tối về muộn. Nếu em sợ thì sang nhà cô ở , về sẽ qua đón."
Ngọc Khê dọa mấy ngày nay cũng quen , còn sợ nữa: "Em , đừng lo. Em sửa sang bản thảo, cũng việc bận mà."
Tuy nhiên trong lòng cô vẫn thắc mắc Niên Quân Mân bận việc gì.
Cơm nước xong xuôi, Niên Quân Mân thu dọn đồ đạc mới , hơn 10 giờ tối mới về.
Tiếng gõ cửa phòng ngủ vang lên, Ngọc Khê sửa xong bản thảo: "Anh về ?"
Niên Quân Mân gật đầu: "Nên ngủ ."
Ngọc Khê: "Vâng, cũng về phòng ngủ !"
"Anh sợ em sợ."
Ngọc Khê phản ứng : "Em sợ." Người nghiện ôm , sướng nhé!
Ánh Trăng Dẫn Lối
Niên Quân Mân yên nhúc nhích: "Anh qua đây ngủ với em nhé."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-370-co-gap-hay-khong.html.]
Ngọc Khê: "...... Em cảm thấy cách tạo nên cái !"
"Yên tâm, sẽ tìm hiểu sâu ."
Ngọc Khê trợn mắt há hốc mồm, chỉ tay Niên Quân Mân: "Anh đen tối quá đấy."
Tai cô đỏ bừng cả lên!
Niên Quân Mân chỉ định trêu vợ chút thôi, mới ngẫm , nuốt nước bọt, hình như câu đó đen tối thật.
Ngọc Khê nghiến răng, đuổi ngoài, đóng sầm cửa , vỗ vỗ má cho bớt nóng: "Tự ngủ !"
Niên Quân Mân ngoài cửa vò đầu bứt tai, ảo não vô cùng. Tưởng tượng đến khuôn mặt đỏ bừng của vợ, nhe răng ngây ngô. Nhìn thấy mà ăn , khổ thật.
Sáng dậy, mặt Ngọc Khê lạnh tanh, còn Niên Quân Mân thì cứ ngây ngô mãi, mà ngứa mắt.
Ngọc Khê lườm một cái, định mắng cho một trận, nhưng nghĩ đến việc hiếm khi thấy Niên Quân Mân nên thôi.
Ăn sáng xong, hai lái xe đến nhà ông nội. Nụ mặt Niên Quân Mân tắt ngấm.
Ngọc Khê hỏi: "Có định cho ông nội chuyện Uông Hàm ?"
Niên Quân Mân định giấu giếm: "Ông nội quyền , tránh để Uông Hàm lừa gạt."
"Cũng , Uông Hàm diễn sâu quá, gặp em mấy mà để lộ chút sơ hở nào, vẫn bình tĩnh chuyện ." là tâm cơ thâm sâu nhất!
Vì gọi điện báo nên ông nội Vương đang ở nhà đợi. Thấy hai nhà, ông ném quân cờ trong tay xuống: "Bảo ông ở nhà việc gì thế?"
Ngọc Khê lên lầu lấy t.h.u.ố.c cho ông nội , đề phòng ông kích động.
Ông nội Vương ngơ ngác: "Làm gì thế?"
Niên Quân Mân lúc mới mở miệng: "Sợ ông chịu nổi."
Ông nội Vương cau mày: "Hai đứa cứ , ông chịu ."
Niên Quân Mân mới : "Cháu tìm thấy Niên Phong , là Tổng giám đốc Tập đoàn Đông Phương, họ trở về."
Tay ông nội Vương run lên. Con trai ông, đứa con ông mong mỏi bao năm, cuối cùng cũng tìm thấy : "Thật ? Không nhầm chứ?"
"Không nhầm ạ. Ông nội, ông thể gặp ông ."
Ông nội Niên sững sờ nhưng cũng nắm điểm mấu chốt: "Cháu gọi nó là Niên Phong?"
Niên Quân Mân: "Đã xảy một chuyện. Tôn Thiên Thiên mất, lo xong tang lễ......."
Hai ông lão xong đầu đuôi câu chuyện, nửa ngày hồn. Đặc biệt là ông nội Vương, niềm vui tìm thấy con trai vơi quá nửa. Con trai và cháu trai, lòng thường thiên vị, trong lòng ông, cháu trai quan trọng hơn con trai.
Ông nội Niên u sầu : "Phụ nữ mà đáng sợ lên thì còn ác hơn đàn ông nhiều."
Ngọc Khê ông nội Vương: "Ông nội, ông định khi nào gặp Niên Phong?"