Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 366: Từ biệt

Cập nhật lúc: 2025-12-18 04:36:57
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôn Thiên Thiên gạt nước mắt, nức nở : "Chẳng giấu giếm cả. Mẹ vốn để bụng chuyện đó. Hồi mới xuống nông thôn, vì chút nhan sắc nên mấy tên du thủ du thực trêu ghẹo. Có chặn đường, chính bố con tay giúp đỡ . Sau khi kết hôn cũng vài như thế, nhưng thật sự bao giờ xảy chuyện gì quá giới hạn. Mẹ thề là dối."

 

Ngọc Khê day day ấn đường, tiếng của Tôn Thiên Thiên cô đau cả đầu. Hóa là hồng nhan họa thủy, quá cũng khổ, dễ gây hiểu lầm.

 

Mẹ kế đúng thật, thời đại nào cũng , xinh quá cũng là cái họa.

 

Niên Quân Mân hỏi tiếp: "Không còn chuyện gì khác nữa ?"

 

Tôn Thiên Thiên cũng ngốc nghếch thật. Biết con trai trở về nên bà siêu thị mua ít trái cây nhập khẩu, ngờ đụng mặt Niên Phong. Bà một lòng vạch trần bộ mặt thật của Uông Hàm nên đuổi theo ông . Ai ngờ kịp mở miệng, Niên Phong nổi trận lôi đình, mắng bà lẳng lơ ong bướm, thậm chí còn chất vấn Niên Quân Mân con ruột của ông !

 

Thấy Tôn Thiên Thiên sắp suy sụp tinh thần nữa, Ngọc Khê vội kéo tay Quân Mân: "Đừng hỏi nữa."

 

Niên Quân Mân ngốc, thế của chắc chắn vấn đề gì. Tôn Thiên Thiên sỉ nhục nên mới nghĩ quẩn tự sát. Anh là con trai của Niên Phong, nhưng chính sự nghi ngờ của ông tổn thương . Anh dậy hành lang .

 

Ngọc Khê thở dài, mở cửa, ở đó hỏi: "Có cần gọi điện cho ông nội ? Dù cũng tìm ."

 

Niên Quân Mân dậy: "Để gọi."

Ánh Trăng Dẫn Lối

 

Ngọc Khê thật sự yên tâm về Niên Quân Mân. So với Tôn Thiên Thiên, cô quan tâm đến Quân Mân hơn nhiều: "Đợi một chút, em tìm y tá trông chừng bà , em an tâm để bà một ."

 

"Được."

 

Ngọc Khê tìm y tá trông nom, dặn dò kỹ lưỡng rời nửa bước, lúc mới yên tâm cùng Niên Quân Mân xuống lầu.

 

Hai xuống đến nơi, Ngọc Khê liếc mắt cái thấy Niên Phong. Ông vẫn , đang hút t.h.u.ố.c bên cạnh bãi đỗ xe.

 

Bước chân Niên Quân Mân khựng . Dù quên mất khuôn mặt, cũng thể nhận ngay lập tức, đó là Niên Phong.

 

Niên Phong ngẩn , ngơ ngác . Đến khi đầu lọc t.h.u.ố.c lá cháy đến tay bỏng rát, ông mới hồn, vội vàng vứt . Đây là Quân Mân.

 

Lúc nãy thấy Lữ Ngọc Khê trong phòng bệnh, ông định đợi cô mới lên, cũng may là , nếu bỏ lỡ cơ hội. Ông cũng hiểu rõ mối quan hệ giữa Lữ Ngọc Khê và Tôn Thiên Thiên.

 

Vị hôn phu của Lữ Ngọc Khê chính là Niên Quân Mân. Nhìn kỹ, thể thấy thấp thoáng bóng dáng của chính thời trẻ khuôn mặt trai .

 

Lúc , bao nhiêu tài liệu điều tra đều bay biến hết, trong mắt ông chỉ còn đứa con trai .

 

Niên Quân Mân gạt phắt bàn tay đang vươn tới của ông , ánh mắt lạnh lùng chằm chằm.

 

Niên Phong tổn thương thu tay về: "Quân Mân?"

 

"Có việc gì ?"

 

Niên Phong há miệng, ông tưởng tượng nhiều tình huống khi gặp , nhưng duy chỉ sự lạnh lùng là ông chịu đựng nổi: "Bố là bố con đây."

 

Niên Quân Mân nhớ đến lời Tôn Thiên Thiên , như xù gai nhím, khẩy: "Còn chắc , chẳng ông thế ?"

 

Niên Phong nhớ đến những tài liệu điều tra : "Bố, bố..."

 

Niên Quân Mân vẻ chần chừ của ông , chút hy vọng mong manh trong lòng cũng tan biến: "Tránh , ông đang chắn đường xe đấy."

 

Niên Phong khô khốc , cúi đầu: "Bố... chúng xét nghiệm DNA, con sẽ ngay thôi."

 

Ngọc Khê cau mày. Thì trong lòng ông vẫn còn nghi ngờ, thật quá tổn thương khác. Cô bước lên một bước, Niên Quân Mân chắn mặt vợ, ánh mắt lạnh băng: "Hừ!"

 

Niên Phong xong cũng hối hận, nhưng sự phản bội của Tôn Thiên Thiên bao năm qua vẫn luôn gặm nhấm tâm can ông . Người đầu tiên ông tâm ý đối đãi phản bội ông , khiến ông mất hết niềm tin bà. Trong lòng tự nhủ mặt chính là con trai , tướng mạo nét giống, nhưng lời như bát nước đổ , thu .

 

Đột nhiên, tiếng hét thất thanh vang lên, phía náo loạn, còn thấy tiếng vật nặng rơi từ cao xuống. Trong lòng Ngọc Khê dấy lên dự cảm chẳng lành, về phía đám đông đang hỗn loạn: "Là bà ."

 

Niên Quân Mân sững sờ, kéo tay vợ chạy tới. Anh tuy lạnh lùng với Tôn Thiên Thiên nhưng dù bà cũng là ruột . Hơn nửa năm qua âm thầm chung sống, trái tim cũng bằng sắt đá, huống hồ Tôn Thiên Thiên cũng là nạn nhân.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-366-tu-biet.html.]

Hai chen qua đám đông. Trên nền xi măng bê bết m.á.u tươi, Tôn Thiên Thiên đó, gáy đập xuống đất, m.á.u chảy nhiều. Bà vẫn còn sống, đôi mắt mở to thấy Niên Quân Mân, cố sức giơ tay lên gì đó.

 

Ngọc Khê che miệng kinh hoàng. Cô thật ngờ Tôn Thiên Thiên dám tự sát nữa. Y tá , cô dặn rõ ràng là rời nửa bước cơ mà.

 

Niên Quân Mân bước từng bước cứng ngắc tới gần, xổm xuống nắm lấy bàn tay Tôn Thiên Thiên: "Bác sĩ sắp đến ."

 

Tôn Thiên Thiên qua khỏi, bà cũng sống nữa. Từ khi sự thật, bà càng nhớ quá khứ, càng thấy với con trai, càng áy náy càng còn mặt mũi nào để sống tiếp. Vốn định sống để chuộc tội, nhưng hôm nay sự kiên trì sụp đổ, bà mệt mỏi quá , sống mệt mỏi quá.

 

Tôn Thiên Thiên cố gắng sờ lên mặt con trai: "Mẹ lừa con, con thật sự là con trai của Niên Phong. Mẹ chỉ chuyện với ông duy nhất một đó thôi."

 

Tôn Thiên Thiên gần như hét lên, bà thực sự còn sức lực nữa. Hét xong, lời trở nên đứt quãng: "Đừng trách . Nếu... nếu kiếp , nhất định sẽ một . Mẹ nợ con, kiếp trả. Xin con."

 

Nói xong hai chữ "xin ", tay bà buông thõng xuống, đôi mắt từ từ khép .

 

Niên Quân Mân nhắm mắt . Anh bao giờ nghĩ Tôn Thiên Thiên sẽ c.h.ế.t. Nén nước mắt, nghẹn ngào: "Bà nợ còn trả hết, trả hết mà... Mẹ, ơi."

 

Nước mắt Ngọc Khê cũng kìm mà tuôn rơi. Lần đầu tiên cô thấy Niên Quân Mân đau lòng đến thế. Huống chi , con chim sắp c.h.ế.t tiếng kêu bi thương, con sắp c.h.ế.t lời chân thành.

 

Hai tiếng "" cuối cùng càng thêm bi thiết, chỉ tiếc là Tôn Thiên Thiên vĩnh viễn thấy nữa.

 

Khi bác sĩ đến, chỉ qua là quá muộn, lắc đầu bất lực.

 

Ngọc Khê bước tới kéo tay Niên Quân Mân, cô thực sự đau lòng .

 

Đầu óc Niên Phong trống rỗng. Tôn Thiên Thiên c.h.ế.t . Ông rõ những lời cuối cùng của bà, bà dùng cái c.h.ế.t để chứng minh sự trong sạch của .

 

Tôn Thiên Thiên c.h.ế.t , mà ông hận cả đời c.h.ế.t, mang theo cả nỗi hận thù và sự ngờ vực của ông xuống mồ. Sao bà c.h.ế.t như thế chứ.

 

Niên Quân Mân thấy bác sĩ khiêng t.h.i t.h.ể Tôn Thiên Thiên , đột nhiên đầu , thấy Niên Phong. Anh lao tới túm lấy cổ áo ông : "Lần thì ông hài lòng ? Ông lòng chứ? Tại ông kích động bà ? Ông cũng là nạn nhân ? Chuyện năm đó cũng chủ ý của bà , bà cũng hãm hại mà."

 

Niên Phong ngẩn : "Con cái gì?"

 

Ngọc Khê gỡ tay Quân Mân : "Chúng thôi, còn lo hậu sự nữa."

 

Niên Quân Mân buông tay : "Đánh ông chỉ tổ bẩn tay . Hừ, năm xưa bỏ rơi , bây giờ bức t.ử . Tốt, lắm."

 

Ngọc Khê vội vàng đuổi theo Niên Quân Mân đang sải bước bỏ , đầu khuôn mặt khiếp sợ của Niên Phong cau mày.

 

Thi thể đặt ở nhà xác. Ngọc Khê thủ tục mới thấy cô y tá đang y tá trưởng mắng té tát. Hóa Tôn Thiên Thiên cố ý sai cô lấy nước nhân cơ hội nhảy xuống.

 

Ngọc Khê cảm thấy phòng bệnh ở tầng cao thực sự nên lắp thêm lưới bảo vệ.

 

Ngọc Khê tìm thấy Niên Quân Mân đang thẫn thờ: "Đi thôi , chúng thu dọn đồ đạc của bà ."

 

Niên Quân Mân dậy: "Ừ."

 

Ngọc Khê nghĩ chắc thể đến trường báo danh , đến nhà Tôn Thiên Thiên gọi điện cho cô cả, nhờ sư phụ xin nghỉ giúp.

 

Cô cả Lữ điện thoại xong cũng ngớ : "C.h.ế.t á?"

 

"Vâng, chúng cháu đang thu dọn đồ đạc, một thứ cần xử lý."

 

"Có cần cô sang giúp ?"

 

Ngọc Khê: "Không cần ạ."

 

Cúp điện thoại, cô bắt tay thu dọn quần áo của Tôn Thiên Thiên. Quần áo của bà thật ít, còn cả đồ dùng cá nhân nữa, chất đầy hai cái vali lớn.

 

Ngọc Khê đợi mãi thấy Niên Quân Mân , bèn lên lầu, thấy đang chăm chú xem một cuốn nhật ký.

 

 

Loading...