Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 360: Cứu mạng
Cập nhật lúc: 2025-12-18 00:45:25
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lôi Tiếu lảo đảo một cái, túi xách suýt rơi xuống đất. Bà lão cúi đầu, chìa hai tay : "Cô nương, ơn phúc cho ít tiền lẻ."
Ngọc Khê và Lôi Tiếu hình như điểm huyệt. Giọng mà quen thuộc đến thế, khắc sâu ký ức.
Ngọc Khê chằm chằm phụ nữ mặt. Trên khuôn mặt lấm lem bùn đất vẫn thể nhận những nét của Hà Giai Lệ. Cô c.ắ.n môi, trong lòng ngũ vị tạp trần, nhất thời là cảm giác gì.
Hà Giai Lệ trong lòng nóng như lửa đốt, hạ giọng cầu cứu: "Cứu với, cứu với."
Lôi Tiếu há miệng định lên tiếng thì Ngọc Khê mím môi, kéo tay em gái lùi phía : "Tránh xa chúng một chút."
Nói cô bỏ , còn bộ ghét bỏ phủi bụi , vẻ mặt đầy sự chán ghét.
Lôi Tiếu ngơ ngác chị kéo một đoạn xa khỏi trạm xe buýt mới hồn: "Chị, bà ... bà là mà?"
Ngọc Khê vẫy tay gọi taxi: "Ừ, chắc là ."
Lôi Tiếu hiểu hành động của chị: "Chúng... chúng mặc kệ bà ? Bà đang cầu cứu mà."
Niên Quân Mân mở cửa xe: "Lên xe ."
Đợi lên xe yên vị, Ngọc Khê với tài xế: "Đến Cục Công An."
Sau đó cô mới sang giải thích với Lôi Tiếu: "Mấy năm nay về quê, chị phát hiện ăn xin nhiều lên hẳn, cả trẻ em và già. Hà Giai Lệ cầu cứu chứng tỏ bà khống chế, chắc chắn là tổ chức. Chúng cứu bà sẽ bứt dây động rừng."
Lôi Tiếu hiểu , mắt mở to kinh ngạc: "Còn cả tổ chức ăn xin ?"
Trải nghiệm hai ngày nay đủ để cô bé nhớ cả đời.
Ngọc Khê thở dài: "Đừng bao giờ nghĩ giới hạn, nếu thực sự giới hạn thì là . Em cũng còn nhỏ nữa, ngoài cẩn thận việc. Hà Giai Lệ khôn khéo như mà còn lừa đấy."
Lôi Tiếu thực sự sợ hãi, run lên, dám ho he tiếng nào.
Cục trưởng Cục Công An nắm tình hình cũng ngỡ ngàng, lập tức tổ chức lực lượng điều tra.
Ngọc Khê và Lôi Tiếu theo nữa, lộ mặt , đây là quê nhà, quá dễ nhận .
Ngọc Khê và Niên Quân Mân đưa Lôi Tiếu về nhà.
Về đến nhà, Lôi Tiếu mới tìm chút cảm giác an : "Chị, bắt ạ?"
"Được chứ, chúng bứt dây động rừng. , mau tra điểm thi !"
Ánh Trăng Dẫn Lối
Lôi Tiếu gật đầu: "Ngày mai là tra ạ."
Ngọc Khê: "Tối nay chị nấu món gì ngon ngon nhé."
Lôi Tiếu vui vẻ: "Vâng ạ."
Ngọc Khê ở nhà đợi mà đến nhà máy tìm .
Trịnh Cầm đang ở văn phòng, thấy Ngọc Khê thì vui mừng khôn xiết: "Lần nào về cũng bất ngờ thế, chẳng gọi điện báo để mua đồ ăn."
Ngọc Khê kể chuyện xảy . Trịnh Cầm xong tâm trạng phức tạp về cảnh ngộ của Hà Giai Lệ: "Con định thế nào?"
Bà con gái xen chuyện . Nói bà ích kỷ cũng , con gái là của bà, bà nuôi nấng từ lúc còn đỏ hỏn gì. Dù bà cũng đồng cảm với Hà Giai Lệ, bà ngày hôm nay cũng là tự tự chịu.
Ngọc Khê: "Con định thế nào ạ?"
Trịnh Cầm yên tâm, đưa quyết định: "Để công an đưa về thủ đô , nhà họ Hà đông thế cơ mà."
Ngọc Khê cũng nghĩ : "Mẹ, tối nay đừng nhé, con mua thức ăn về nấu cơm."
Trịnh Cầm : "Được, ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-360-cuu-mang.html.]
Ngọc Khê hỏi thăm chuyện nhà máy mới kế thực sự giỏi giang. Thức ăn chăn nuôi bán tận miền Bắc, còn đang chuẩn mở rộng quy mô nữa!
Giờ mua thức ăn cần lên thành phố, quê Ngọc Khê dân cư đông đúc nên hình thành chợ nhỏ, rau dưa, hải sản gì cũng tiện lợi.
Buổi tối nấu cơm xong, Ngọc Khê mang một ít lên núi biếu bà nội, chơi một lúc mới về ăn cơm cùng .
Sáng hôm mới tin tức.
Ngọc Khê oán hận : "Quá táng tận lương tâm!"
Niên Quân Mân cũng tức giận kém: "Anh cứ tưởng bọn buôn đủ đáng hận , hóa bọn thấy ăn xin kiếm tiền nên bắt đầu tự ăn xin. Sau đông , lợi nhuận lớn nên tâm địa đổi. Đặc biệt là mấy năm nay xã hội phát triển nhanh, cho tiền cũng hào phóng. Một tháng tính thu nhập gấp ba bốn lương bình thường nên hình thành tổ chức. Không chỉ thành phố mà nhiều thành phố khác cũng . Nghe tối qua bắt ít , còn một ép ăn xin, mấy chục , trong đó cả mấy đứa trẻ con."
Ngọc Khê mà ngẩn . Trịnh Cầm cảm thán: "Đừng cuộc sống khổ cực, nhưng thật sự nhiều chuyện thế ."
Niên Quân Mân thở dài: " , vụ lớn lắm, một tập đoàn buôn quy mô lớn còn dính líu đến chuyện ."
Ngọc Khê cảm thấy: "Phát hiện sớm cũng ."
Niên Quân Mân gật đầu: "Ừ."
Sáng 9 giờ hơn, Lôi Tiếu thấp thỏm cầm điện thoại tra điểm. Điện thoại kết nối, nhanh tra điểm, cô bé rối rít cảm ơn vui sướng cúp máy.
Ngọc Khê ngay là thi : "Bao nhiêu điểm?"
Lôi Tiếu: "Cao hơn điểm ước tính hai mươi điểm, 650 điểm. Chị ơi, em 650 điểm."
Lôi Tiếu thi khối Văn, tổng điểm 750. Với điểm , cộng thêm hộ khẩu thủ đô điểm chuẩn thấp hơn nhiều, ước tính 640 là đỗ , thế nên cô mới bảo em gái đăng ký Đại học Thủ đô: "Đỗ Đại học Thủ đô ."
Lôi Tiếu gật đầu lia lịa: "Vâng, , em thật sự đỗ trường đại học danh giá nhất ."
Sống mũi Ngọc Khê cay cay. Đứa bé nền tảng , hai năm qua nỗ lực học tập ngừng. Đầu óc quá thông minh nhưng cần cù, nghiêm túc.
Lúc Lôi Tiếu thi, cô cũng tin lắm, nhưng cô bé dùng hành động để chứng minh thể . Thành tích đều là nhờ vô bài tập mà , một tủ đầy sách bài tập và những cuốn vở ghi chép nát bươm chính là minh chứng.
Ngọc Khê : "Gọi điện báo tin vui cho , ai cũng đang mong đấy!"
Lôi Tiếu: "Vâng ạ."
Trịnh Cầm tin cũng vui mừng khôn xiết. Tuy coi Lôi Tiếu như con gái ruột nhưng cũng coi như con cháu trong nhà, trưa nay ăn mừng.
Chiều Ngọc Khê đảo nên buổi trưa nhà hàng gọi món, đợi Lôi Tiếu tiễn bạn học về sẽ cùng ăn núi.
Về đến nhà, niềm vui bao lâu thì tắt ngấm, công an dẫn Hà Giai Lệ tới.
Hà Giai Lệ bộ quần áo khác, vẫn khập khiễng như cũ.
Ngọc Khê cảnh giác bà , tưởng bà đến gây sự. Không ngờ Hà Giai Lệ bước tới : "Cảm... cảm ơn các con. Mẹ chỉ qua đây một chút thôi, lát nữa sẽ ngay."
Ngọc Khê trời, hôm nay mưa đỏ, thần thái Hà Giai Lệ bình thản đến lạ.
Hà Giai Lệ kỹ hai cô con gái, cúi đầu với công an: "Chúng thôi!"
Ngọc Khê khuất mà vẫn thấy chân thực, hỏi Quân Mân: "Bà cứ thế luôn ? Em còn tưởng bà sẽ cậy đáng thương để loạn chứ!"
Niên Quân Mân: "Có lẽ chịu khổ hơn một năm nên thấu chăng!"
Hà Giai Lệ lên xe vẫn ngoái bóng dáng hai cô con gái. Từ khi khống chế, bà luôn bỏ trốn, đ.á.n.h đập nhiều cũng tuyệt vọng. Những lúc rảnh rỗi kìm mà nhớ quá khứ, những hồi ức đều tươi bao. Hối hận, nhưng tất cả đều muộn.
Bà tự hỏi do quá nhiều việc ác nên giờ gặp báo ứng , càng nghĩ càng thấy đúng là như .
Tại thủ đô, cuộc điều tra của Niên Phong cuối cùng cũng tiến triển. Ông phái tìm kiếm lâu mới chút manh mối, nhưng nhanh đứt đoạn. Tin tức vất vả lắm mới biến mất tăm. Ông vốn nghi ngờ vợ , nhưng chuyện cứ như ngáng trở, khiến ông buộc nghi ngờ bà nữa.