Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 354: Bí mật

Cập nhật lúc: 2025-12-18 00:45:19
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Niên Quân Mân đưa cho ông cụ một điếu thuốc. Ông cụ hút t.h.u.ố.c lá cuốn, hết t.h.u.ố.c từ lâu mà nỡ mua, đúng lúc đang thèm t.h.u.ố.c nên thái độ hơn hẳn: "Các tới đây gì?"

 

Ngọc Khê nhanh nhảu đáp: "Thưa ông, bọn cháu vốn thuê nhà trong thôn, nhưng nhà đổi chủ cho khác thuê mất . Cháu cũng lớn lên ở vùng biển nên thời tiết bão, bọn cháu dựng lều ở ngoài thấy yên tâm, tìm chỗ nào mái che chắc chắn chút. Thế nên hai đứa cháu mới tìm đến đây, nghĩ bụng nhà cũ nát cũng , miễn là chỗ trú chân, nên qua xem thử ạ."

 

Một bên mắt ông cụ đục ngầu, rõ lắm, nhưng tâm thì sáng. Con mắt còn kỹ Ngọc Khê, thấy cô gái xinh xắn, ông rít một t.h.u.ố.c : "Chủ nhà sẽ cho thuê , cho thuê thì cho thuê từ lâu . Các cháu đến phim thì tranh thủ mà , vận may thì gặp bão. Thôi , mau !"

 

Ngọc Khê theo bóng lưng ông lão chậm rãi xa, : "Sao em cảm thấy chỗ vấn đề nhỉ?"

 

Niên Quân Mân sờ lên lớp đất tường rào, nheo mắt: "Tường rào mới tu sửa cách đây lâu."

 

"Thật á?"

 

"Ừ, chỗ đúng là vấn đề, cũng Ôn Vinh chấm trúng chỗ ."

 

Ngọc Khê cạn lời, cô cũng đây.

 

Hai dạo trong thôn, đếm hộ gia đình, tổng cộng mới 30 hộ, dân cư ít đến đáng thương. Cả thôn chuyển chỉ còn mười mấy hộ, trẻ con lớn chút thì việc ở bến tàu. Tính kỹ thì thật sự ít, đến 30 , đấy là còn tính cả năm sáu đứa trẻ choai choai.

 

Niên Quân Mân : "Anh tìm hỏi thăm chút."

 

Ngọc Khê: "Em cùng ."

 

"Không cần , em còn thảo luận kịch bản mà!"

 

Ngọc Khê: "........"

 

Cô suýt nữa thì quên mất.

 

Sau khi cảm thấy nơi kỳ quái, đặc biệt là ánh mắt ông lão vợ chút đồng cảm, lo lắng, Niên Quân Mân càng dám để vợ về một .

 

Ôn Vinh đang tìm Ngọc Khê: "Đàn chị, em thấy kịch bản nên sửa chút, bỏ bớt một cảnh thì tiến độ cũng nhanh hơn."

 

Ngọc Khê nắm rõ kịch bản trong lòng bàn tay: "Muốn sửa mấy chỗ?"

 

Ôn Vinh cân nhắc hồi lâu, đưa kịch bản đ.á.n.h dấu qua: "Em đ.á.n.h dấu hết đó ."

 

Ngọc Khê lật xem, vấn đề lớn lắm, chỉ là vài cảnh nhỏ: "Được, chị về sửa."

 

Ôn Vinh gì nữa, thông báo diễn viên chuẩn , tranh thủ thêm mấy cảnh.

 

Ngọc Khê trở về lều, chuyên tâm sửa kịch bản. Đợi sửa xong mới phát hiện Quân Mân về: "Sao mặt trông lo lắng thế?"

 

Niên Quân Mân: "Anh hỏi mấy đứa trẻ con. Mấy đứa nhỏ thì nhắc đến nhà cũ là chạy biến. Sau đó cho mấy đứa lớn hơn mười đồng mới bọn nó bảo trong thôn ma, bố cho đến gần nhà cũ. Vì nhà đó cách thôn một đoạn, đồn ma, thấy tiếng nên sợ dám đến gần, chủ nhà liền sửa tường rào."

 

Lông tóc gáy Ngọc Khê dựng cả lên. Trong thôn vốn ít , nhà trống nhiều, cô trọng sinh nên tin mấy chuyện tâm linh. Tay cô vô thức nắm lấy tay Quân Mân tìm sự dựa dẫm.

 

Niên Quân Mân vui thầm, ngờ hưởng phúc lợi ngoài ý , thuận thế ôm lấy , siết chặt lòng, trong lòng rạo rực. Biết sớm vợ sợ ma thì bỏ lỡ nhiều cơ hội như .

 

Ánh Trăng Dẫn Lối

Sợ hãi chỉ là nhất thời, đó Ngọc Khê hồn. Cô trọng sinh thật nhưng từng gặp chuyện quái lực loạn thần nào khác. Lại nhớ đến ông lão , não bộ hoạt động trở , cô thẳng dậy, vỗ tay cái đét: "Nơi nhất định vấn đề, chắc chắn luôn."

 

Niên Quân Mân tiếc nuối vợ rời khỏi vòng tay, trong lòng trống rỗng, vẫn là ôm vợ thích hơn: "Ừ, định tối nay thám thính xem , phát hiện gì."

 

Ngọc Khê vốn lo lắng, đặc biệt là chân Niên Quân Mân khỏi hẳn. Sau nghĩ, đảo đến, vấn đề thì chạy sớm , cửa khóa chặt là bằng chứng: "Em cùng ."

 

Niên Quân Mân vốn định từ chối, nhưng nghĩ đến vợ nhát gan, trai đơn gái chiếc, tranh thủ chút phúc lợi cho bản thì thật với chính : "Được."

 

Buổi tối đầu bếp chuyên nghiệp nấu cơm, mời từ thành phố về. Thực đơn hai món mặn một món canh, còn một chậu táo, ăn uống cũng coi như tệ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-354-bi-mat.html.]

Ôn Vinh tìm đến Ngọc Khê, hít hít mũi: "Thật so , bên bốn món mặn một món canh, đồ ăn chính cũng đa dạng."

 

Ngọc Khê: "Ai bảo tiền, thuê thuyền ngày nào cũng chở nguyên liệu tươi ngon về."

 

Ôn Vinh: "Đàn chị, chị nhiều thật đấy."

 

"Không cũng khó, đến cũng bên đó khoe khoang."

 

Ôn Vinh hậm hực: "Cho bọn họ đắc ý, đợi gặp bão xem, bọn họ trữ lương thực, đông như thế xem lấy gì mà ăn. Hừ hừ, trong thôn dân cư ít, lương thực cũng chẳng nhiều, xem bọn họ xoay sở thế nào!"

 

Ngọc Khê: "....... Gặp bão thì cái lều của trụ mà lo cho ?"

 

Ôn Vinh im bặt: "Mấy giữ chữ tín, rõ ràng nhận tiền cọc ."

 

Ngọc Khê ăn xong cơm, Niên Quân Mân tự nhiên nhận lấy bát đũa rửa.

 

Ôn Vinh: "........"

 

Cậu tội tình gì mà cứ ăn cơm ch.ó thế !

 

Buổi tối, bên Ngọc Khê nghỉ ngơi, bên cảnh đêm, đèn đuốc sáng trưng. Ngọc Khê sang, đừng Ôn Vinh ghen tị, cô cũng ghen tị c.h.ế.t: "Đoàn phim tiền đúng là sướng thật, thiết kìa, mà thèm."

 

"Em cũng sẽ thôi."

 

Ngọc Khê: "Vậy kiếm thật nhiều tiền mới ."

 

Hai chuyện, nhanh khỏi khu vực đèn chiếu sáng. Đến gần ngôi nhà cũ, xung quanh tối om, trăng khuyết chỉ như cái móc câu, chẳng chiếu sáng bao nhiêu. Vốn dĩ là lén lút đến nên cũng dám bật đèn pin.

 

Ngọc Khê nuốt nước bọt, nắm c.h.ặ.t t.a.y Niên Quân Mân. Được , cô thú nhận là chút sợ, nơi yên tĩnh quá, từ chỗ ồn ào náo nhiệt nên sự tương phản càng rõ rệt.

 

Niên Quân Mân cảm nhận tay vợ đổ mồ hôi, cô sợ thật, cũng chẳng còn tâm trí mà nghĩ đến phúc lợi, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô trấn an: "Không , đây ."

 

Câu thật sự chẳng tác dụng mấy. Một khi con tự dọa thì trí tưởng tượng phong phú lắm, kiểm soát mà nghĩ lung tung, bóng tối bao trùm càng gây áp lực tâm lý.

 

Cũng may đến nơi, sờ thấy bức tường, tim Ngọc Khê mới hạ xuống. Trong lòng cô tự mắng nhát gan, mất mặt quá.

 

Thôi xong, hình tượng sợ trời sợ đất của cô trong mắt Niên Quân Mân sụp đổ .

 

Niên Quân Mân là cao thủ leo tường, thực tường cũng quá cao, sửa chữa bằng phẳng nên càng dễ leo.

 

Thân thủ của Ngọc Khê cũng tồi, mượn lực một chút là lên . Lên đến tường, cô lo lắng cho chân của Quân Mân: "Anh chú ý chân đấy, đừng ngốc mà nhảy xuống luôn."

 

Niên Quân Mân cạn lời: "Anh ngốc thế ?"

 

"Ừ."

 

Niên Quân Mân: "........"

 

Nể tình vợ đang sợ, thèm chấp, cẩn thận leo xuống.

 

Ngọc Khê tường, bốn bề tối đen như mực. Tạo nghiệp chướng a, cô hiểu tự ngược đãi bản thế .

 

Hai đến sân, Ngọc Khê lấy đèn pin . Có ánh sáng, gan cô to hơn hẳn. Trong sân thế mà bàn ghế.

 

Niên Quân Mân cau mày. Sân trải cát, cát dễ để dấu vết. Anh dùng đèn pin soi xung quanh.

 

Ngọc Khê cũng thấy, cát nhiều dấu vết, đều là dấu chân? Dấu giày thì sai : "Quân Mân, chỗ ."

 

 

Loading...