Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 332: Lẫn lộn đầu đuôi
Cập nhật lúc: 2025-12-17 13:22:02
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Niên Quân Mân cong mắt : "Anh ở nhà đợi việc gì , cho em bất ngờ nên tới đây."
Ngọc Khê chiếc xe phía Niên Quân Mân, giật hỏi: "Anh lái xe tới á? Chân chứ?"
Niên Quân Mân : "Không , tập luyện lâu , xe là mượn của Trần Trì, hành lý của em ?"
Ngọc Khê mới nhớ tới hành lý của , đầu , đưa tới, ba cái vali to tướng và một cái túi nhỏ.
Niên Quân Mân mở cốp xe: "Mua nhiều thế á?"
Ngọc Khê bẻ ngón tay: "Mang cho bạn bè, còn đồ em mua nữa. Anh cần nạng ?"
Niên Quân Mân cử động chân, đau: "Không cần, nhẹ nhàng thành vấn đề."
Ngọc Khê chăm chú , quả thực nhẹ nhàng thì trừ việc phối hợp thì vấn đề lớn: "Đây mới là bất ngờ lớn nhất dành cho em."
Niên Quân Mân chất hành lý lên xe, thời gian: "Đi thôi!"
Trong mắt Ngọc Khê chỉ Niên Quân Mân, giờ mới nhớ tới Trịnh Mậu Nhiên. Quay đầu , còn bóng dáng Trịnh Mậu Nhiên, sớm lên xe : "Để em lái xe."
Niên Quân Mân chỉ vợ đau lòng , ném chìa khóa xe qua: "Được thôi!"
Niên Quân Mân lên xe , Ngọc Khê ghế lái, mới khởi động xe thì giật , Phó tổng Đông Phương ở phía từ lúc nào, đôi mắt chằm chằm bọn họ.
Niên Quân Mân qua, chỉ thấy phụ nữ cuống quýt xoay , đó thu hồi ánh mắt, cũng để ý nhiều: "Đi thôi em!"
Ngọc Khê oán thầm nữa, tránh xa phụ nữ một chút, đặc biệt là khi Trịnh Mậu Nhiên để mắt tới, coi như vận may của !
Uông Hàm đợi xe , cảm giác hãi hùng khiếp vía mới biến mất. Vạn hạnh, chồng bà lấy xe, nếu nhất định sẽ gặp mặt.
Bà chút cảm giác vô lực. Bà trăm phương ngàn kế tránh , ngược càng lúc càng gần bà hơn.
Lần suýt chút nữa thì gặp chồng bà , thì ?
Bà càng nghĩ càng thấy hoảng sợ, bà dám đối mặt với chồng, bà sợ, sợ hạnh phúc sẽ biến mất. Không , bà và chồng, chỉ thể để cho Canh Tâm.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Về đến nhà, Ngọc Khê mở hành lý, sắp xếp từng món, gọi điện thoại cho Viên Viện và mấy bạn, thông báo qua lấy, đều soạn sẵn, chiều hai giờ là xong.
Ngọc Khê sắp xếp kể chuyện xảy ở thành phố G. Niên Quân Mân : "Nghe em , Phó tổng Đông Phương quả thực kỳ quái."
" , còn tên tiếng Trung, mở miệng là tiếng Anh. Nói với nhé, tên tiếng Anh nghĩa là cao quý, thanh nhã, thật chút nào."
Niên Quân Mân : "Thôi, em cũng một lát !"
Ngọc Khê lắc đầu: "Em ngủ bù máy bay , tinh thần tỉnh táo lắm. Chúng cũng mua xe , về đổi thành nhân dân tệ, trừ khoản tiêu thì còn dư hơn mười vạn đấy. Xe mới mua nổi thì mua cái xe cũ cho tiện!"
Niên Quân Mân nghĩ ngợi: "Để mua."
Ngọc Khê thật sự hiểu về xe, xe công ty cũng là do Trần Trì lo liệu: "Được."
5 giờ chiều, mấy Viên Viện liền tới, đồ đạc đều chia xong. Đợi họ về hết, Ngọc Khê sang nhà cô cả, đến công ty một chuyến, về đến nhà là 7 giờ tối.
Niên Quân Mân chỉ cái thùng mặt đất: "Ngày mai gửi bưu điện."
"Giao cho đấy, trong nhà đàn ông cảm giác tồi."
Niên Quân Mân vợ: "Đáng tiếc, đàn ông đang đếm từng ngày chờ chuyển chính thức."
"Thời gian trôi nhanh lắm, xem, giữa tháng tư , còn một năm nữa thôi, cố lên."
Niên Quân Mân: "........"
Ai cần cổ vũ bằng miệng chứ, cần hành động thực tế cơ.
Đáng tiếc, Ngọc Khê ngày càng trơn trượt, xong liền chạy ngay về phòng ngủ, đóng cửa .
Niên Quân Mân việc hiệu suất nhanh, hai ngày mang xe về.
Ngọc Khê quanh xe vài vòng: "Anh lấy tiền mua xe mới thế?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-332-lan-lon-dau-duoi.html.]
Niên Quân Mân vui vẻ: "Ai bảo là xe mới, đây là xe cũ, sơn thôi."
Ngọc Khê thật : "Bao nhiêu tiền?"
"Em đoán xem!"
Ngọc Khê kiểu gì cũng giống xe mới, nghĩ ngợi: "Bốn vạn?"
Niên Quân Mân xòe tay: "Anh giống bốn vạn lắm ?"
Ngọc Khê mới ý thức : " , lấy tiền từ chỗ em, xe mua thế nào?"
Niên Quân Mân giải thích: "Trần Trì ứng , cộng thêm phí sửa chữa, tổng cộng hai vạn, hời !"
"Hời, quá hời chứ, công ty mua mất bốn vạn đấy, cái mới hai vạn. Không phát hiện nhé, còn khiếu mặc cả."
Niên Quân Mân chút đắc ý: "Đó là, các em đều xem xe, mắt là hỏa nhãn kim tinh đấy."
"Lên xe , ngoài lái thử hai vòng xem."
Đừng xe mới xe cũ, cô cũng là xe , trong lòng kích động thôi.
Ngọc Khê lái ngoài hai vòng: "Cảm giác tay lái tồi, tiền tiêu xứng đáng."
Niên Quân Mân ghé mặt gần, chỉ chỉ má: "Cho chút phần thưởng chứ?"
Ngọc Khê hào phóng thật sự, hôn chụt một cái rõ kêu, còn tính c.ắ.n một cái để dấu răng mặt , mở cửa xe, vẫy vẫy tay, vẻ mặt xa: "Em lên lầu đây."
Niên Quân Mân cách từ chỗ đậu xe đến cửa khu nhà, con bé , cố ý đây mà.
Bữa tối, sắc mặt Niên Quân Mân tự nhiên cho lắm. Hồi chiều các bà các thím vây quanh, vốn dĩ lời tiếng ít, một trận quở trách , giọng điệu chua loét: "Khu chúng ai cũng hướng về cháu, chỉ cần bắt là bác ngay, quý trọng vị hôn thê, cô gái như thế, thằng nhóc , đừng mà đủ."
Niên Quân Mân học thần thái các bà các thím giống y hệt, cháo trong miệng Ngọc Khê suýt nữa thì phun .
Niên Quân Mân vẻ mặt tổn thương: "Em còn , đồ vô lương tâm."
Ngọc Khê chịu: "Lời đúng , em lương tâm đầy đấy chứ, giúp giải thích nhưng vô dụng, cái cũng thể trách em . Nói cũng , Vương Điềm Điềm cũng dai thật đấy, một ngày một chuyến."
"Cô mà cái công phu quấy rầy thì sớm tìm vai diễn thích hợp , đúng là lẫn lộn đầu đuôi."
Ngọc Khê nghĩ đến Vương Điềm Điềm là đau đầu, đổi chủ đề: "Tính ngày thì khai giảng gần hai tháng , Cười Cười về nhà nào."
"Còn hơn một tháng nữa là thi đại học, thời điểm mấu chốt, đang tranh thủ học tập."
"Con bé tự tạo áp lực cho quá lớn, miệng áp lực nhưng trong lòng chừng lo sợ đến mức nào!"
Niên Quân Mân gắp thức ăn cho Ngọc Khê: "Em vì con bé bỏ ít, nhân chi thường tình, nó cũng sợ em thất vọng. Nếu em thời gian thì thăm nó một chút, khuyên nhủ nó, dây thần kinh đừng căng quá, thi mà tâm thái sụp đổ ."
"Được, thứ bảy em qua xem . Tiền mua xe em để trong ngăn kéo bàn , thời gian thì trả cho Trần Trì."
"Mai đưa cho ."
Ngọc Khê nuốt cháo: "Khoảng thời gian các vẫn luôn ở cùng ?"
Niên Quân Mân gật đầu: "Không việc gì thì qua đó xem, học hỏi chút."
"Anh cũng chú ý sức khỏe đấy."
"Biết vợ quan tâm , yên tâm ."
Ngọc Khê ngạo kiều: "Đừng vợ ơi vợ , gọi là vị hôn thê, lấy giấy chứng nhận nhé!"
Niên Quân Mân nghiến răng: "Cứ cho em kiêu ngạo , em cứ đợi đấy."
Ngọc Khê lè lưỡi, hiếm khi ấu trĩ: "Kiêu ngạo ngày nào ngày đó."
Niên Quân Mân động tác nhanh, Ngọc Khê động tác cũng chậm, chạy tới bên bàn : "Không bắt , bắt ."
Niên Quân Mân híp mắt, tính toán cách, định hành động thì trong nhà khách tới.