Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 302: Cục vàng
Cập nhật lúc: 2025-12-17 11:09:54
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngọc Thanh lầm lì xách đồ ăn bếp. Ngọc Khê hỏi thế nào cũng hé răng, nhặt rau như quả bóng xì . Ngọc Khê ngơ ngác, đầu tiên thấy Ngọc Thanh giận dữ như .
Không cạy miệng Ngọc Thanh, Ngọc Khê sang hỏi Lôi Tiếu: "Rốt cuộc là ?"
Lôi Tiếu kéo chị gái khỏi bếp, thì thầm tai chị: "Anh Ngọc Thanh thấy lời đồn đại nên trong lòng bực bội ạ."
Ngọc Khê khôn khéo thế nào chứ: "Về chị ?"
Lôi Tiếu gật đầu, tức giận : "Cũng kẻ nào thất đức thế, lưng bàn tán về rể và chị. Nói chị xinh thế yêu một què, nhất định là mưu đồ gì đó. Còn , là..."
Ngọc Khê cau mày: "Nói gì?"
Lôi Tiếu đỏ mặt, c.ắ.n môi: "Họ chị nhất định là t.h.a.i , chung là nhiều chuyện lắm, lời đồn gì cũng ."
Ngọc Khê cạn lời, trí tưởng tượng của mấy phong phú thật: "Thôi, giận nữa, gì mà giận."
Lôi Tiếu hỏi: "Chị giận ?"
Ngọc Khê : "Giận chứ, nhưng giận thì gì, tìm họ lý luận ? Em tin , hôm nay em xuống lý luận, ngày mai lời đồn còn nhiều hơn, còn quái gở hơn. Cây ngay sợ c.h.ế.t , chị và rể em đính hôn , chúng sợ."
Lôi Tiếu mím môi: " cũng thể bậy bạ như thế !"
Ngọc Khê : "Bình thường thôi, ở khu dân cư nào cũng sẽ lời tiếng , chỉ cần chỗ nào đông là ắt thị phi."
Lôi Tiếu vẻ mặt đầy nghi hoặc. Ngọc Khê giải thích: "Bởi vì lòng mà. Có ghen tị, thấy chúng còn trẻ mà ở căn hộ ba phòng ngủ, vì ghen tị nên bậy cho sướng miệng, tung tin đồn nhảm. Có thì thuần túy là hóng hớt thôi."
Lôi Tiếu chớp mắt: "Nói như thì lòng là đáng sợ nhất."
Ngọc Khê vỗ vai Lôi Tiếu: "Được , nhặt rau !"
Lôi Tiếu lè lưỡi: "Vâng."
Ngọc Khê để ý đến lời đồn đại, cô quản miệng lưỡi thế gian, nhưng cô để ý đến Niên Quân Mân. Cửa phòng ngủ chính đang mở, Niên Quân Mân nhất định thấy.
Ngọc Khê phòng ngủ, đóng cửa : "Anh thấy ?"
Niên Quân Mân ở mép giường gấp quần áo: "Đừng nghĩ yếu đuối thế, thời gian sẽ chứng minh tất cả, ?"
Ngọc Khê nhếch khóe miệng, đàn ông cô chọn quả nhiên bản lĩnh: "Ừ, thời gian sẽ chứng minh tất cả. Em nấu cơm đây."
Niên Quân Mân: "Anh giúp em."
Ngọc Khê định lắc đầu, nhưng bắt gặp ánh mắt của Quân Mân: "Được."
Hai bếp, Ngọc Khê đuổi Ngọc Thanh và Lôi Tiếu ngoài, kê ghế cho Quân Mân cạnh bồn rửa: "Anh giúp em rửa rau nhé."
Niên Quân Mân sảng khoái nhận lời: "Được."
Ngọc Khê hỏi: "Lý Nham gửi cho cái thùng gỗ, bên trong là gì thế?"
"Dụng cụ điêu khắc, tiến bộ nhiều lắm , đại sư phụ cũng bảo còn gì để dạy nữa."
Ngọc Khê vui vẻ: "Đao pháp tỉa rau củ, khắc nhân vật của cũng là kỳ tài đấy."
Niên Quân Mân nhặt rau cải: "Anh hỏi ông nội , ông quen điêu khắc, định qua đó học, em thấy thế nào?"
Ngọc Khê cũng hy vọng Niên Quân Mân thể tìm chút việc trong thời gian phục hồi chức năng: "Được chứ, chỉ cần thích là ."
Mắt Niên Quân Mân lấp lánh: "Anh sẽ cho em một bất ngờ."
Ngọc Khê: "Vậy em sẽ chờ mong."
Buổi trưa, Ngọc Khê thịt bò xào, gà cung bảo, cá đao kho tộ, rau ngó xuân xào, rau cải nấm hương, dưa chuột trộn, tổng cộng sáu món.
Chu Linh Linh quanh bàn ăn một vòng: "Em họ , em càng ngày càng tiềm chất vợ hiền đảm đấy, mâm cơm là thấy thèm ."
Ngọc Khê mà sướng rơn: "Mau xuống nếm thử xem mùi vị thế nào!"
Chu Linh Linh cầm bát: "Chị tự xới cơm là ."
Hôm nay Ngọc Khê nấu ăn vượt mức bình thường, cả mâm cơm sạch bách. Chu Linh Linh xoa bụng : "Sau chị sẽ thường xuyên sang nhà em ăn chực, tay nghề của em còn thể tiến bộ hơn nữa đấy."
Ngọc Khê: "Được thôi, chỉ cần chị nộp tiền cơm."
"Không thành vấn đề."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-302-cuc-vang.html.]
Lôi Tiếu và Ngọc Thanh dọn bàn, Ngọc Khê cùng Chu Linh Linh treo rèm cửa.
Chu Linh Linh phàn nàn: "Em thích màu xanh lá đến mức nào , rèm cửa cũng màu xanh lá, trời ạ, em thể đổi màu khác ?"
Ngọc Khê : "Chị thấy màu xanh lá tâm trạng sẽ hơn nhiều ?"
Chu Linh Linh lắc đầu: "Không thấy, chị chỉ thấy chỗ nào cũng xanh lè, kỳ cục lắm."
Ngọc Khê ánh mắt tiếc nuối, chẳng ai cùng sở thích với cô cả: "Em thấy mà."
Chu Linh Linh giật giật khóe miệng: "Đáng lẽ em thích màu xanh lam (màu biển) mới đúng chứ!"
Ngọc Khê cạn lời: "Từ nhỏ đến lớn ngày nào cũng màu xanh lam, thích mới lạ."
Chu Linh Linh ngưỡng mộ: "Chị ít khi về quê lắm, mùa hè bắt hải sản vài , ký ức đặc biệt sâu sắc. Đào cát, nhặt ốc biển, còn tôm tích chạy trong vũng nước thoát , nghĩ thấy thú vị thật."
Ngọc Khê treo xong rèm cửa: "Đợi mùa hè thời gian thì về quê bắt hải sản."
"Được thôi, quyết định nhé."
Ngọc Khê : "Ừ."
Đêm đầu tiên ở nhà mới, ngủ khá muộn. Đồ điện trong nhà Ngọc Khê đều sắm sửa đầy đủ, điện thoại cũng lắp.
Ngọc Khê dựa ghế sô pha: "Em thấy ở nhà lầu cũng đấy chứ, nhà dép lê, sàn nhà sạch sẽ bao."
Niên Quân Mân đồng hồ: "Hơn 10 giờ , mau ngủ !"
Ngọc Khê: "Vậy , chúc ngủ ngon."
Niên Quân Mân hai cái bóng đèn (Ngọc Thanh và Lôi Tiếu) bên cạnh ghế sô pha, cam lòng rời . Phúc lợi ở bệnh viện ( gian riêng tư) mất tiêu !
Sáng hôm , Ngọc Khê tiếng chuông điện thoại đ.á.n.h thức. Lần đầu máy, điện thoại vẫn reo liên hồi, ý định máy thì sẽ gọi tiếp.
Ngọc Khê ngoài, Niên Quân Mân gác máy: "Ai thế ?"
Niên Quân Mân bật : "Điện thoại của bác cả, bác chuyển nhà, bảo em và chị họ về giúp thu dọn đồ đạc."
Ngọc Khê tỉnh ngủ hẳn: "Bác cả chuyển nhà á?"
Niên Quân Mân : "Anh nhầm ."
Ngọc Khê bất đắc dĩ : "Chắc là trong nhà bọn trẻ hết nên bác quen, cũng dọn qua đây. Như cũng , ở gần việc gì cũng tiện."
Niên Quân Mân : "Anh qua đó nữa, đến bệnh viện đây."
Ngọc Khê: "Vâng, lên xuống xe chú ý một chút."
"Biết ."
Ánh Trăng Dẫn Lối
Mấy Ngọc Khê về nhà cũ. Quần áo và chăn màn của bác cả Lữ thu dọn gần xong, bác chỉ huy: "Linh Linh, Tiểu Khê, hai đứa đóng thùng bát đũa trong bếp. Tiếu Tiếu giúp trông em bé. Ngọc Thanh cùng dượng cả khuân đồ đạc."
Ngọc Khê qua phòng khách, đồ đạc thật ít: "Bác cả, bác định chuyển hết qua đó , nhà bên chứa hết ?"
Bác cả Lữ nghĩ nghĩ cũng đúng: "Nhà lầu diện tích đúng là lớn, để bác tính xem."
Nhà đông , sức dài vai rộng, chuyển nhà cũng nhanh. Một buổi sáng dọn hai chuyến là đồ đạc chuyển gần hết, còn thêm một chuyến là đủ.
Chu Linh Linh xoa eo: "Ái chà, mệt c.h.ế.t chị , mệt hơn hồi chị chuyển nhà nhiều."
Ngọc Khê: "Cũng tàm tạm, sắp xong ."
Lúc từ cổng lớn, tay xách sữa bột và trái cây, thấy trong sân lộn xộn thì sửng sốt: "Làm gì thế ?"
Chu Linh Linh giải thích: "Nhà em dọn lên lầu ở, đang chuyển nhà đây ạ!"
Uông Minh : "Sao báo một tiếng để bọn còn qua giúp."
Chu Linh Linh : "Không chuyện to tát gì, dọn xong ạ."
Cô giới thiệu: "Đây là em họ em, Lữ Ngọc Khê."
Uông Minh: "Chào cô."
Ngọc Khê ngẩn , thế mà là Uông Minh!