Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 301: Khó coi
Cập nhật lúc: 2025-12-17 11:09:53
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ông nội Vương nhận lấy chiếc lắc tay ngọc trai: "Màu sắc tròn trịa, kích thước đồng đều, xâu bằng dây cước câu cá thế ?"
Ngọc Khê kể lai lịch của chiếc lắc tay: "Cháu cũng loại dây quý giá nào nên tìm dây cước xâu ."
Ông nội Vương vuốt ve những viên ngọc trai: "Cháu thì bán ."
Ngọc Khê sực nhớ , vội lấy : " là thể bán."
Ông nội Vương hỏi: "Cháu thiếu tiền ?"
Ngọc Khê : "Không thiếu tiền ạ, cháu chỉ nghĩ thứ cháu cũng đeo, để sợ mất, tiện tay nghĩ đem xử lý luôn."
Ông nội Vương cũng nghĩ nhiều, cô bé kiếm ít tiền, ai thiếu tiền chứ cô bé chắc chắn sẽ thiếu.
Ngọc Khê lừa gạt cho qua chuyện, thở phào nhẹ nhõm. Cô đúng là tưởng tiền đến phát điên , quên mất chuỗi ngọc trai thể xuất hiện. Chuỗi ngọc trai xuất hiện ở chỗ cô chẳng khác nào cho đồ vật hầm đang ở chỗ cô ?
Ngọc Khê và Niên Quân Mân ở ba ngày. Ba ngày hai ông nội chẳng cả, chỉ ở nhà, uống suông cũng thấy vui.
Trước khi , Tết sẽ về đây ăn, hai ông nội càng cao hứng hơn, tuyên bố sẽ tự sắm sửa đồ Tết.
Ra khỏi đại viện, Niên Quân Mân : "Sau sẽ thường xuyên về đây ở, bầu bạn với các cụ."
Ngọc Khê: "Em nghỉ sẽ cùng ."
Niên Quân Mân: "Được."
Hai đến nhà bác cả, Chu Linh Linh đang dọn hành lý: "Hai đứa đến ."
Mắt bác cả Lữ đỏ hoe: "Tết nhất đến nơi mà con chuyển nhà."
Chu Linh Linh thở dài: "Mẹ, con mà, Tết con sẽ về ăn Tết, thật đấy, con thề, con thật sự giận dỗi gì cả."
Bác cả Lữ vẫn ấm ức: "Người giục kết hôn là con, đòi cũng là con, con chẳng chịu nghĩ đến cảm nhận của chút nào."
Chu Linh Linh đau đầu, hôm qua rõ ràng , giờ chuyện cũ thế , cô em họ cầu cứu.
Ngọc Khê cũng choáng váng, vắt hết óc cũng nên gì.
Chu Linh Linh chỉ thể cầu cứu cha dượng. Hách Phong nhận tín hiệu, vỗ vai vợ: "Thôi nào, đừng nữa, con cái lớn , con gái lớn cũng nên gian riêng, đừng nữa."
Bác cả Lữ nín nhưng cuống lên: "Con sắp 30 tuổi đầu , còn chịu lấy chồng chứ!"
Chu Linh Linh đen mặt: "Mẹ, con vui, nhưng cũng thể công kích cá nhân thế chứ. Cái gì mà sắp 30, ăn Tết xong con mới 24 tuổi, là 24 đấy."
Bác cả Lữ bĩu môi: "Mẹ bằng tuổi con là con sắp học tiểu học đấy."
Chu Linh Linh bó tay với : "Con dọn xong , xe đến , con đây."
Bác cả Lữ đẩy chồng: "Mau giúp một tay."
Hách Phong khẽ, cuộc sống hôn nhân quả thực thú vị.
Ngọc Khê Lôi Tiếu và Ngọc Thanh, hành lý của hai đứa đều dọn qua đó , chỉ còn ít quần áo: "Bác cả, bọn con cũng đây, đợi ngày mai cùng qua ăn cơm nhé."
Hốc mắt bác cả Lữ đỏ lên: "Được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-301-kho-coi.html.]
Đợi đám Ngọc Khê hết, bác cả Lữ chồng đang đóng cửa, mím môi : "Em thấy ở nhà lầu cũng tệ, dọn nhé?"
Hách Phong : "Em ở gần bọn trẻ hơn một chút chứ gì!"
Bác cả Lữ gật đầu: " , em quen xoay quanh bọn trẻ . Cái sân trống trải, , lòng em cũng thấy trống vắng. Ở gần một chút cũng , em rảnh rỗi thể qua đó chăm sóc chúng nó."
Hách Phong: "Nghe em hết, em bảo ở thì ở đó."
Lúc bác cả Lữ mới : "Ây da, để em thu dọn đồ đạc."
Nhà Ngọc Khê chẳng gì để dọn, Lôi Tiếu và Ngọc Thanh đều chìa khóa, lúc Ngọc Khê nhà bọn họ dọn dẹp xong . Vì là hàng xóm nên mở cửa là đến.
Ngọc Khê giúp chị họ dọn dẹp phòng: "Em thấy tâm trạng chị khá , chuyện đứa bé giải quyết xong ạ?"
Chu Linh Linh gật đầu: "Do chị nghĩ nhiều thôi. Nhà nhận nuôi cũng , gia đình tái hôn, con cái cũng hai đứa, nếp tẻ đủ cả, cha dượng là giáo viên, yêu cầu càng nghiêm ngặt hơn. Công an cha đứa bé vẫn còn sống nên càng phiền phức, hơn nữa đứa bé vứt cho chúng chứng tỏ nó vẫn còn sống, nó giám hộ."
Ngọc Khê hiểu: "Vậy đứa bé tính ? Gửi nuôi ạ?"
Chu Linh Linh : "Sư phụ em bạn, sắp 50 , hai vợ chồng đều con. Mấy hôm đến nhà chơi, thấy đứa bé liền nảy sinh ý định. Những gì chị đều là do hai vợ chồng hỏi thăm ."
Ngọc Khê sững sờ: "Họ nhận nuôi?"
Chu Linh Linh gật đầu: " , em thấy , vợ trông cũng nét giống con bé lắm. Đến nhà ôm lấy đứa bé là buông tay. Con bé cũng lạ, ở nhà thấy ai cũng gào , thế mà phụ nữ ôm thì nín bặt, còn nữa chứ. Thế là xong, hai vợ chồng hôm đó liền hỏi thăm rõ ràng chuyện."
"Nói trọng điểm chị, gửi nuôi ?"
Chu Linh Linh bĩu môi: "Vất vả lắm mới nuôi đứa bé, gửi nuôi á? Ai mà chịu. Hai vợ chồng đó là tài giỏi, tìm gặp Chu Quang Minh. Chu Quang Minh nợ nần tù, đứa bé mất tích, thật sự khả năng nuôi con, họ bắt Chu Quang Minh giấy từ bỏ quyền giám hộ đấy!"
Ngọc Khê hỏi: "Chu Quang Minh đồng ý ?"
Chu Linh Linh: "Ừ, đương nhiên đồng ý, huống chi hai vợ chồng đó còn hứa trả nợ cho Chu Quang Minh. họ bắt Chu Quang Minh rõ ràng cũng là chặn hậu họa, tránh việc Chu Quang Minh tù tìm đến đứa bé, cũng là để phòng ngừa con bé lớn lên Chu Quang Minh bậy bạ."
Ngọc Khê giơ ngón tay cái: "Cao tay."
Chu Linh Linh : "Người là dân dùng đầu óc, suy tính chu mặt. Thuê hẳn hai luật sư, để chặn hậu họa, họ gán cho Lưu Mẫn cái danh bỏ con, còn tìm cha Lưu Mẫn ký nữa cơ! Lưu Mẫn tính toán để chúng nuôi con miễn phí cho ả, giờ ả đòi cũng cửa ."
Ngọc Khê : "Hai vợ chồng trách nhiệm như , cũng coi như tìm cha cho con bé. Sư phụ hiểu rõ gốc rễ của họ, đây là nơi chốn nhất cho con bé ."
Chu Linh Linh gật đầu: " , chúng cũng coi như phụ lòng con bé. Có bao nhiêu cha ruột còn chẳng quan tâm đến con cái . Nó gặp cha ruột , vớ cha nuôi , hy vọng thể dạy dỗ nó nên ."
Ngọc Khê : "Trước thềm năm mới, đúng là một khởi đầu ."
" , hai vợ chồng họ cũng xong xuôi Tết, đưa đứa bé về ăn cái Tết gia đình ba . Hôm nay chính là ngày họ đến đón, nếu em thể gặp . Hai vợ chồng họ hận thể mọc rễ ở nhà chúng luôn chứ."
Ánh Trăng Dẫn Lối
Ngọc Khê vui vẻ: "Thế thì em cũng gặp thật. , hai vợ chồng họ nghề gì?"
Chu Linh Linh : "Một là nhà văn, một là giáo sư đại học, đều là trí thức cao cấp cả. Chị vợ giỏi, tham gia dự án nghiên cứu viễn thông đấy, em bảo lợi hại ."
Ngọc Khê gật đầu: "Quá lợi hại."
Ngọc Khê giúp chị họ bận rộn cả buổi sáng. Buổi trưa ăn cơm, Ngọc Thanh và Lôi Tiếu mua thức ăn, lúc Ngọc Thanh về sắc mặt khó coi.
Ngọc Khê hỏi: "Sắc mặt em thế ?"