Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 296: Lấy lòng
Cập nhật lúc: 2025-12-17 09:12:07
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ Hối Hướng, ánh mắt lóe lên cặp kính: " là khéo thật, mua nhà ?"
Ngọc Khê trong lòng cảnh giác cực độ: "Anh giới thiệu nhà ? Duyệt Huy đầu tư bất động sản từ khi nào thế?"
Từ Hối Hướng đẩy gọng kính: "Cô hiểu lầm , cũng đến mua nhà, mua cho em gái ."
Ngọc Khê nheo mắt: "Từ Vi chẳng thi Đại học Thủ đô ? Chỗ cách Đại học Thủ đô xa lắm."
Từ Hối Hướng giải thích: "Nhà hai cô em gái, còn một cô nhỏ nữa, thi Học viện Điện ảnh, sang năm sẽ đến đây học, chuẩn thôi. xem hai ngày , bên khá quen thuộc."
Ngọc Khê thực sự khá tò mò về Từ Hối Hướng. Người ít xuất hiện tin tức, trong giới đều Tiền Trung Á nhưng ít ai Từ Hối Hướng, vị ông chủ bí ẩn.
Kể từ xé rách mặt nạ , cô từng gặp Từ Hối Hướng. Lần gặp , vị cứ như chuyện gì xảy , như bạn bè lâu năm, tâm cơ đủ thâm sâu.
"Chúng tự xem , phiền tổng giám đốc Từ."
Từ Hối Hướng ga lăng: "Vậy , xin phiền, hẹn gặp ."
Ngọc Khê: " thích bao giờ gặp hơn."
Từ Hối Hướng : "Cô Lữ thật hài hước."
Chu Linh Linh đợi khuất mới : "Trăm bằng một thấy, ngụy quân tử, đúng là tiểu nhân thật sự."
Ngọc Khê lạnh: "Chị thế là vũ nhục kẻ tiểu nhân thật sự . Tiểu nhân thật sự ít nhất che giấu bản . Chị xem kìa, hai gặp mặt, khóe miệng từng đổi vị trí. Chị quá đáng thế nào cũng . Loại , từ trong xương tủy đều đang ngụy trang, những gì ngụy trang chính là hình tượng khao khát trong lòng, nghĩ ngược thì đáng sợ."
Chu Linh Linh mà lông tơ dựng : "Đừng nữa, vốn lạnh càng lạnh hơn. Sau tránh xa một chút."
Ngọc Khê: "Em ngốc, mới thèm gần !"
Sơ đồ khu chung cư đơn giản. Ngọc Khê thích tầng 3, cao thấp . Vì giá tầng 3 cao hơn một chút nên mua nhiều lắm.
Tòa nhà chọn ở vị trí gần cổng lớn, tiện . Ngọc Khê nhắm trúng ba căn hộ: một đơn nguyên, ba hộ, một hộ 3 phòng ngủ lớn, một hộ 1 phòng ngủ lớn, cuối cùng là căn 2 phòng ngủ.
Chu Linh Linh chọn căn 1 phòng ngủ lớn. Ngọc Khê gợi ý: "Mua căn 2 phòng ngủ chị!"
Chu Linh Linh lắc đầu: "Chị ở một , thích căn 1 phòng ngủ hơn, một cái là bao quát hết, sẽ cảm giác trống trải, ở thoải mái. Đi thôi, tìm dẫn chúng xem thực tế."
Cô nhân viên bán nhà thấy hai Ngọc Khê thực sự mua nên nhiệt tình hơn hẳn, giao khách đang tiếp cho đồng nghiệp khác dẫn hai xem nhà.
Xem tận mắt, Ngọc Khê càng hài lòng hơn, đặc biệt là cửa sổ kính sát đất lớn. Điều hài lòng thứ hai là phòng ngủ chính nhà vệ sinh riêng, điểm .
Không gian nhà vệ sinh cũng khá rộng. Nhà chỉ trát vôi trắng, trang trí gì khác nên trông thoáng đãng.
Căn hộ 1 phòng ngủ của Chu Linh Linh cũng tệ, phòng khách lớn ban công: "Thật tồi, mua cùng sửa sang."
Ngọc Khê thấy ưng ý: "Được."
Cô nhân viên bán nhà mừng rỡ, lập tức bán hai căn.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Ngọc Khê mang tiền mặt đến. Giá nhà chung cư hiện tại là 500 tệ một mét vuông. Căn 3 phòng ngủ 108 mét vuông giá 5 vạn 4. Mua đứt, mua hai căn nên giảm giá, 5 vạn 2 chốt đơn.
Chu Linh Linh cầm hợp đồng: "Chuyện sửa sang cứ giao cho chị."
Ngọc Khê: "Vâng, chị họ, em về bệnh viện đây."
Chu Linh Linh: "Được, chị xe buýt về công ty. Em về nghĩ xem yêu cầu thế nào cho chị."
"Vâng."
Ngọc Khê chị họ lên xe buýt, đợi xe buýt bệnh viện. Nửa tiếng mới một chuyến, thời tiết lạnh giá, cô hận thể rụt cả đầu trong áo khoác.
"Bíp bíp!"
Ngọc Khê ngẩng đầu, cửa kính xe mặt hạ xuống, là Từ Hối Hướng: "Không ngờ nhanh như gặp , mới ? Cô , đưa cô ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-296-lay-long.html.]
Ngọc Khê chằm chằm bánh xe ô tô, bánh xe dính đầy tuyết: "Không phiền tổng giám đốc Từ, đợi xe buýt là ."
Từ Hối Hướng: "Cô xem sắp tuyết rơi , xe buýt một chuyến, cô đợi một lúc lâu đấy. Trời lạnh thế , lên xe , cũng sẽ gì cô ."
Ngọc Khê đột nhiên hỏi: "Anh cũng từ chỗ bán nhà ?"
Từ Hối Hướng : "Không, từ sớm , mua chút điểm tâm."
Nói xong, giơ hộp điểm tâm ở ghế phụ lên.
Ngọc Khê giả lả: "Vậy , tổng giám đốc Từ bận rộn, cũng phiền, bắt taxi ."
Ngồi taxi, Ngọc Khê đầu , thấy xe Từ Hối Hướng mới . Thác Tư, Từ Hối Hướng ý gì, ý lấy lòng quá rõ ràng, đang đ.á.n.h chủ ý gì đây?
Cát Lãng ? Chắc là thể, mạng sống đe dọa, tập đoàn rung chuyển, gì còn tâm trí tính kế.
Ngọc Khê cân nhắc về Từ Hối Hướng, đáng tiếc quá ít, cẩn thận hơn mới .
Buổi chiều, Ngọc Khê cùng Niên Quân Mân thảo luận về việc sửa sang nhà cửa thì Trịnh Cầm đến.
Ngọc Khê đặt quyển sổ xuống, nhận lấy giỏ trái cây kế mua: "Mẹ, trời tuyết lớn thế tới?"
Trịnh Cầm tháo khăn quàng cổ xuống: "Mẹ đến báo cho con một tiếng, ngày mai cùng bà nội sẽ về quê."
"Gấp thế ạ?"
Trịnh Cầm giải thích: "Mẹ sợ, sợ ở lâu sẽ mềm lòng, vẫn là về sớm thì hơn. Hôm qua suýt chút nữa ở biệt thự . Sau vẫn nên tránh xa Trịnh Mậu Nhiên một chút thì hơn."
Ngọc Khê hỏi: "Trịnh Mậu Nhiên chứ ạ?"
Trịnh Cầm gật đầu: "Đỡ nhiều , chỉ cần thức đêm nữa thì sống thêm mười mấy năm thành vấn đề. Thảo nào chê t.h.u.ố.c đấy!"
Ngọc Khê: "Ngọc Thanh cũng về cùng ạ?"
Trịnh Cầm lắc đầu: "Nó về, Tết mới về. Nó ở đây huấn luyện cho ."
Nhắc đến Tết, Ngọc Khê nắm tay Niên Quân Mân: "Mẹ, Tết năm nay con về."
Nụ của Trịnh Cầm vụt tắt, trong lòng mất mát, thương cảm, luôn cảm giác con gái lấy chồng. Bà cố gắng : "Được, chân Quân Mân chịu nổi , ở thủ đô cũng . Ở nhà cần lo lắng, đều cả. Cô út con cũng đang ở nhà, nhân lực đầy đủ."
Ngọc Khê hứa hẹn nghỉ hè sang năm con sẽ ở nhà, nhưng công việc bày đó, cô hứa cũng thực hiện : "Chỉ cần thời gian là con sẽ về ngay."
Trịnh Cầm : "Được, nhé, về đây. Mai 10 giờ tàu chạy."
"Con sẽ về tiễn và bà nội."
"Được."
Ngọc Khê tiễn kế khỏi bệnh viện, bóng dáng bà hòa màn tuyết, trong lòng chua xót, cũng chẳng còn tinh thần thảo luận chuyện sửa nhà.
Niên Quân Mân vỗ tay Ngọc Khê: "Ba hiểu mà."
"Chính vì hiểu nên trong lòng mới khó chịu."
"Đợi đón ba lên đây."
Ngọc Khê lắc đầu: "Hai họ đều cho rằng còn trẻ lắm, sang năm mở rộng sản xuất và chăn nuôi, khí thế hừng hực lớn, sẽ lên ."
Niên Quân Mân tò mò: "Mới hai năm mở rộng ?"
Nhắc đến sự nghiệp của ba , Ngọc Khê tự hào: " , năm nay ba nuôi nhiều, kiếm cũng nhiều. Mẹ thì càng cần , còn mời về chuyên nghiên cứu thức ăn chăn nuôi. Quê vốn là làng chài, giờ ít đ.á.n.h cá, đều nhà máy công nhân, cả thôn đều giàu lên ."
Cốc cốc, tiếng gõ cửa vang lên. Ngọc Khê đầu , nụ mặt vụt tắt.