Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 268: Bà Nội Lữ Giấu Chuyện
Cập nhật lúc: 2025-12-17 03:06:41
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Xe dừng ở cửa nhà Ngọc Khê, Lý Miêu Miêu xuống xe, chỉ Ngọc Khê: "Có cô sớm ?"
Ngọc Khê hỏi đến ngớ : "Biết cái gì?"
Lý Miêu Miêu cứ nghĩ đến cảnh tượng ở ga tàu hỏa, trong lòng hoảng hốt tột độ, thu hồi ngón tay: "Cô cho , Trịnh Quang Diệu là con nhà họ Trịnh đúng ? Không con của lão nông dân, cô cho ."
"Cô gặp ?"
Lý Miêu Miêu bệt xuống nền tuyết: "Là thật , Trịnh Quang Diệu con nhà họ Trịnh, thật sự . tính kế nhiều như , còn nhạo Vương Điềm Điềm, hóa cũng ngu, ngu quá."
Chị Tiên đanh đá đỡ Lý Miêu Miêu dậy: "Trong miệng lẩm bẩm cái gì đấy, cô về , bảo hôm nay ở thành phố về ?"
Lý Miêu Miêu dựa xe, dần dần chút sức lực: "Về nhà."
Trịnh Cầm đầu hỏi: "Mẹ hiểu, Lý Miêu Miêu với Trịnh Quang Diệu quan hệ gì?"
Thím Ngô tiếp lời: "Thật đúng như đoán."
Trịnh Cầm dò hỏi con gái: "Bọn họ quan hệ ?"
Ngọc Khê gật đầu: "Vâng."
Trịnh Cầm: "....... Làm bậy quá."
Thím Ngô tinh ý, về.
Ngọc Khê cùng cả nhà phòng, cô giải thích rõ mối quan hệ: "Chính là như , Lý Miêu Miêu tính kế Trịnh Quang Diệu!"
Trịnh Cầm: "Cô gái lành, lớn lên tệ, chỉ là tâm tư bất chính. Nếu đắn một chút, tìm mà yêu đương thì cũng thể hạnh phúc cả đời."
Bà nội Lữ một câu trúng tim đen: "Tiêu chuẩn hạnh phúc của con bé nhà họ Lý liên quan đến nhân phẩm ."
Ngọc Khê: "........"
Bà nội cao kiến thật!
Ngọc Khê gẩy chén : "Trịnh Mậu Nhiên tốc độ nhanh, Trịnh Quang Diệu tới tay ."
Trịnh Cầm: "Theo lý thuyết thì Trịnh Quang Diệu cũng là hại, Trịnh Mậu Nhiên lấy khai đao. Trịnh Quang Diệu cũng thiếu phần tham dự chuyện của Trương Mân Hà."
Ngọc Khê gật đầu: "Vốn dĩ thể giàu sang cả đời, cả đời tiêu xài hết, cứ nhất định càn, thì đừng mong còn gì."
Bà nội Lữ như lọt trong sương mù: "Mấy đứa đang cái gì thế?"
Tình huống hiện tại cũng chẳng cần giấu giếm, Trịnh Cầm kể đầu đuôi sự việc.
Bà nội Lữ hồi lâu mới hồn, cảm khái: "Mẹ cứ bảo năm đó tình cảm ba con thế, hai thường xuyên thành phố xem phim, tình cảm đang đột nhiên tan vỡ, hóa căn nguyên ở chỗ ."
Trịnh Cầm sửng sốt: "Mẹ, con nhắc tới bao giờ?"
Bà nội Lữ: "Nhắc gì mà nhắc, trong lòng con khúc mắc, cũng thể chọc tim con chứ? Bà chồng thù oán gì với con mà ngày nào cũng dẫm chỗ đau của con. Hiện tại con nghĩ thông suốt mới dám . Mẹ nhớ rõ lúc con sinh , Trịnh Mậu Nhiên cưng lắm, bế suốt thôi, lúc con còn bé tí."
Trịnh Cầm: "Con nhớ rõ."
Bà nội Lữ vỗ tay con dâu: "Biết lúc vì để ý phận của con mà cho con cửa ?"
Trịnh Cầm nghi hoặc: "Lúc vì con coi Ngọc Khê như con gái ruột ?"
Bà nội Lữ: "Đó là một phần, phần khác là vì con. Lúc cùng ông nhà chạy nạn tới đây, con giúp đỡ ít, chúng nhớ ơn. Sau chia đất, nhà con đất, ban đầu sống cũng đến nỗi nào, nhưng nhà chúng thì , con ít lén giúp đỡ . Sau các con sống dễ chịu lắm, chúng tiện mặt, liền sai thằng Mãn giúp con."
Trịnh Cầm cũng chuyện : "Cho nên, Lữ Mãn vẫn luôn che chở con, lưng là ý của ?"
Bà nội Lữ gật đầu: "Bắt đầu là thế, thằng nhóc tự nguyện che chở. Nó là đầu sỏ đám trẻ con, sức lực lớn, nó che chở cũng yên tâm. Vốn dĩ nhắm trúng chính là con, nhưng Hà Giai Lệ chen ngang một chân. Cuối cùng vẫn là ở bên , cũng là ý trời, duyên phận, chung quy vẫn duyên phận."
Trịnh Cầm nhào lòng chồng, nức nở. Bà nội Lữ vỗ lưng con dâu: "Khóc , thì , đừng nghẹn trong lòng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-268-ba-noi-lu-giau-chuyen.html.]
Ngọc Khê miệng há hốc, hóa trong lòng bà nội cất giấu nhiều chuyện như .
Đáng tiếc kiếp bà nội kịp qua đời.
Trịnh Cầm đang , bà nội Lữ với Ngọc Khê: "Dưới đầu giường bà cái hộp, cầm chìa khóa, đem ảnh chụp bên trong đây."
Ngọc Khê nhận chìa khóa, chạy nhanh sang nhà bà nội, với bác gái cả một tiếng lục cái hộp của bà. Một cái hộp sắt lớn, mở , Ngọc Khê ngẩn . Không ít ảnh chụp, mấy tấm dấu vết đốt.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Ngọc Khê cẩn thận ôm ảnh chụp, nhanh chóng chạy về nhà. Mẹ nhất định sẽ vui.
Về đến nhà, Trịnh Cầm nín , đang uống nước. Ngọc Khê lấy bọc vải: "Mẹ, ảnh chụp của bà ngoại ."
Tay Trịnh Cầm run run: "Ảnh của ai cơ?"
"Bà ngoại ạ."
Trịnh Cầm cẩn thận nâng niu, mở bọc vải , nước mắt vất vả lắm mới kìm tuôn rơi.
Bà nội Lữ: "Đừng nữa, con mà nữa là mang đấy."
Trịnh Cầm vội lau khô nước mắt: "Con ."
Ngọc Khê tò mò c.h.ế.t : "Bà nội, bà ảnh chụp thế?"
Bà nội Lữ đắc ý thực sự: "Mấy tấm còn nguyên vẹn là do bà, bà nhà quê mà, hiểu gì , thấy Thục Hiền máy ảnh thì náo loạn ít chuyện , bà vì chụp cho bà đấy. Mấy tấm là bà chụp chung với bà . Còn mấy tấm , bà thấy Thục Hiền đốt, nhân lúc bà chú ý cướp mấy tấm. Các con xem tấm , Thục Hiền ôm Tiểu Cầm đấy."
Trịnh Cầm vuốt ve tấm ảnh: "Mẹ, lấy sớm."
Bà nội Lữ hừ một tiếng: "Trong lòng con khúc mắc, lấy gì? Ngày nào cũng con , thà lấy còn hơn. Con cứ coi như , trong lòng cũng nhớ thương. Hôm nay, nếu nhà họ Trịnh tính kế, thấy con cũng thật sự buông xuống , thì mới lấy ."
Trịnh Cầm trong lòng cảm kích: "Cảm ơn , cảm ơn ."
Ngọc Khê bội phục: "Bà nội, bà quá lợi hại, giấu kỹ bao nhiêu năm như ."
Bà nội Lữ đắc ý thôi: "Đó là, bà văn hóa gì nhưng trong lòng tính toán. Lúc con đúng là cố chấp, treo cổ một cái cây, đáng tiếc, thế mà!"
Trịnh Cầm ôm ảnh chụp: "Mẹ, ảnh đều cho con ?"
Bà nội Lữ rút hai tấm chụp chung: "Hai tấm , giữ. Đây là đầu tiên chụp ảnh, lưu kỷ niệm, còn cho con hết."
Trịnh Cầm đếm ảnh, năm tấm, hai tấm bà, bà hài lòng nhất là những tấm đốt đều là hình Trịnh Mậu Nhiên, ông trời đều mà.
Trịnh Cầm cẩn thận vuốt ve tấm ảnh: "Lần cần tìm Trịnh Mậu Nhiên đòi nữa ."
Bà nội Lữ đỡ cho Trịnh Mậu Nhiên, cất hai bức ảnh : "Được , về đây."
Trịnh Cầm dậy: "Mẹ, con đưa về."
Bà nội Lữ phất tay: "Đưa gì mà đưa, bảy tám mươi tuổi , thể còn cứng cáp lắm, về đây."
Trịnh Cầm chờ chồng , hỏi con gái: "Ảnh chụp thể phục hồi ?"
Ngọc Khê: "Con rành mảng , để con về hỏi thử xem. Nếu thì tìm họa sĩ vẽ ."
Trịnh Cầm cất ảnh chụp: "Vậy cất ."
Trịnh Cầm vui mừng khôn xiết, lấy ảnh , Hà Giai Lệ , cuộc sống rốt cuộc cũng bình yên. "Tối nay món ngon."
Ngọc Khê : "Vâng ạ."
Ngọc Khê và mấy đứa trẻ dậy, đầu thì giật . Trịnh Mậu Nhiên đến từ lúc nào mà đường tiếng động ?
Trịnh Cầm vội giấu ảnh chụp , Trịnh Mậu Nhiên chằm chằm: " vẽ."