Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 259: Chia hoa hồng

Cập nhật lúc: 2025-12-17 03:06:32
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngọc Khê còn tâm trí mà kiểm kê: "Mợ Hai là lạc quan như , chứ?"

 

Chu Linh Linh cũng đầy đầu dấu hỏi: "Chị cũng , chị thấy tiếng chạy xem thì thấy thím cứ mãi."

 

Ngọc Khê lo lắng thôi, cũng chẳng hỏi thêm, vội vàng nhà: "Mợ Hai, mợ thế?"

 

Tiếng của Chu Đại Nữu dứt, Hà Giai Quang đó đầy vẻ lúng túng: "Cậu cũng nữa, lúc ăn cơm vẫn bình thường, tự nhiên , gì mợ cũng ."

 

Ngọc Khê: "Hà Duệ ạ?"

 

Hà Giai Quang: "Cậu cũng , thằng nhóc đáng lẽ đến từ sớm chứ!"

 

Đang thì Hà Duệ đeo ba lô bước , trán đầm đìa mồ hôi, hai tay ôm chặt cái túi: "Mẹ, ?"

 

Ngọc Khê cái túi: "Em rút tiền ?"

 

Hà Duệ gật đầu: "Vâng, chị chuyển tiền , em bảo em rút bốn vạn để trả nợ, em rút tiền về."

 

Ngọc Khê cũng chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, xổm xuống: "Mợ Hai, chuyện gì mợ cứ , đều lo lắng."

 

Chu Đại Nữu như thấy, Ngọc Khê mấy câu cũng chẳng đáp , càng thêm lo lắng.

 

Hà Duệ: "Lúc em báo tin chia hoa hồng, bảo em rút tiền, vẫn bình thường mà. Giờ thế , bệnh viện !"

 

Hà Giai Quang lúc mới hồn từ bốn vạn đồng: "Con lấy bốn vạn đồng?"

 

Ngọc Khê Hà Duệ: "Em với mợ ?"

 

Hà Duệ giải thích: "Em định là tiền chuyển sổ tiết kiệm , đỡ để hai già mong ngóng, cho nên kiểm tra , thấy tiền về thật em mới báo."

 

Hà Giai Quang vội hỏi: "Bao nhiêu?"

 

Ngọc Khê : "Theo mức chia hoa hồng là mười vạn."

 

Vừa dứt lời, thế là xong, mắt Hà Giai Quang cũng đỏ lên, nước mắt trào nhanh. Ông xuống cạnh Chu Đại Nữu, lau nước mắt, gào nhưng nước mắt cứ tuôn rơi ngừng.

 

Hà Duệ ngơ ngác: "Thế ?"

 

Trong lòng Ngọc Khê chua xót, cô hiểu, vỗ vai Hà Duệ: "Em cứ để họ xả . Nghẹn khuất cả đời, khổ sở trong lòng, bây giờ nhà , tiền , rốt cuộc cũng thẳng lưng . Đặc biệt là mợ Hai, từ nông thôn lên, hy vọng duy nhất là mở mày mở mặt. Bản bằng cấp, bản lĩnh, c.ắ.n răng nuôi em các em ăn học cũng là vì đổi đời. Nguyện vọng cuối cùng cũng thành hiện thực nên vui quá đấy."

 

Trong lòng Hà Duệ cũng chua xót thôi: "Chị việc , em ở đây với bố ."

 

"Được, việc gì thì gọi chị."

 

"Vâng."

 

Ngọc Khê ngoài, Chu Linh Linh hỏi: "Sao thế?"

 

Ngọc Khê : "Không , vui quá thôi. Kiểm kê xong chị?"

 

"Xong , tiệm cơm chị cũng bao , tối qua đó là ."

 

"Vâng."

 

Nửa giờ , Chu Đại Nữu mắt sưng húp , nắm tay Ngọc Khê: "Mợ cũng gì, mợ thẳng ở đây luôn, Hà Duệ mà dám bỏ , mợ nhất định đ.á.n.h gãy chân nó. Con đúng là ân nhân của nhà mợ."

 

Ngọc Khê: "Mợ xem mợ kìa, một hồi . Thôi nào, nữa, tối nay tiệc tất niên đấy, nhất định thật xinh ."

 

Chu Đại Nữu nín mỉm : "Già , ai thèm ngắm mợ."

 

Ngọc Khê chỉ hai: "Cậu hai ngắm ạ."

 

Chu Đại Nữu ấn mũi Ngọc Khê: "Cái con bé , mợ chuyện với con nữa, mợ phụ giúp đây."

 

Ngọc Khê khẽ, mợ Hai hổ .

 

Buổi tối tiệc tất niên, phát thưởng, phát gạo phát dầu, tuyên bố quyết định: ngày mai cần đến công ty việc, việc tại nhà là .

 

Sân bỏ , Trương Hằng mang theo con và hai về quê trông nom, Ngọc Khê cũng yên tâm.

 

Chu Linh Linh thăm Trần Trì, còn Ngọc Khê thì đến nhà ông nội Niên thăm hai ông, mua quà Tết sớm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-259-chia-hoa-hong.html.]

 

Ông Vương: "Hai ông già cái gì cũng thiếu, cháu xách mấy thứ đến gì cho mệt."

 

Ngọc Khê đặt túi xuống: "Cháu hai ông thiếu, cho nên chỉ mua ít hoa quả tươi thôi. Nhìn , đây chuối ông nội thích ăn, nho ông nội Niên thích, còn một ít hoa quả nhập khẩu nữa."

 

Ông Vương vuốt râu: "Cái con bé , cái gì cũng nhớ, hoa quả nhập khẩu đắt lắm đấy."

 

Ngọc Khê : "Không đắt ạ, kiếm tiền là để tiêu mà. Chờ cháu về cháu sẽ mua thêm. Cháu ở thủ đô, hai ông ăn nhiều hoa quả rau xanh nhé, đặc biệt là ông nội Niên, trộm ăn thịt mỡ đấy."

 

Ông Niên trừng mắt bạn già: "Được lắm, ông mách lẻo."

 

Ông Vương hừ một tiếng: " ông thì tìm trị ông."

 

Ngọc Khê bật : "Cháu hỏi ông nội đấy. Cháu về quê cũng sẽ gọi điện thoại định kỳ, ông nội giám sát ông nội Niên giúp cháu nhé."

 

Ông Niên: "Ta cũng ăn mấy ."

 

Ông Vương hừ một tiếng: "May mà ăn ít, ăn nhiều bệnh viện."

 

Ông Niên mất mặt quá: "Được , ăn nữa, ông đừng nữa."

 

Ngọc Khê ăn trưa cùng hai ông, chuyện một lúc mới .

 

Thành tích của Ngọc Khê nhanh nhất, nghi ngờ gì thứ nhất. Diệp Mai thể chịu áp lực, thi hạng hai, lợi hại.

 

Tiếp theo là Ngọc Thanh, Ngọc Thanh , giành học bổng.

 

Cuối cùng là Lôi Tiếu, thành tích thứ 20 trong lớp, thứ 200 khối, tiến bộ lớn, cũng đáng khen ngợi.

 

Ngọc Khê dẫn Ngọc Thanh và Lôi Tiếu mua quà mang về quê, chủ yếu là cho ông bà nội. Bố kiếm tiền, nhiều thứ thiếu, mua nhiều nhất là đồ ăn.

 

Cả nhà Ngọc Khê chuẩn về quê, cả nhà Chu Đại Nữu tiễn.

 

Ngọc Khê quầng thâm mắt của Chu Đại Nữu: "Đêm qua mợ ngủ ngon ạ?"

 

Chu Đại Nữu nghĩ nghĩ cho Ngọc Khê: "Hà Giai Lệ biến mất , hôm qua đều tìm."

 

"Biến mất? Bà thể ?"

 

Chu Đại Nữu tức giận : "Ai mà . Mọi đều chú ý đến nó, cứ tưởng nó ngoan ngoãn ở nhà cũ. Ai ngờ bà cụ về mới phát hiện Hà Giai Lệ sớm thấy tăm . Người những mất mà còn bán luôn cả căn nhà cũ, bà cụ mắng c.h.ử.i suốt đêm."

 

Ngọc Khê sửng sốt: "Bán nhà á? Ở sổ đỏ và hộ khẩu?"

 

Chu Đại Nữu hừ một tiếng: "Bà cụ vẫn luôn giấu ở nhà cũ, qua đây là để đường lui cho nên mang theo, ngờ Hà Giai Lệ cuỗm mất."

 

Ánh Trăng Dẫn Lối

Ngọc Khê cũng nên gì. Cô bảo mà, Hà Giai Lệ một thời gian lộ diện, hóa là bỏ .

 

Chu Đại Nữu: "Đến giờ soát vé , các con ."

 

"Vâng, ạ, về đến nhà con sẽ gọi điện."

 

"Được."

 

Ngọc Khê tàu hỏa mà vẫn cứ cân nhắc xem Hà Giai Lệ . Nghe tiếng còi tàu, cô dự cảm lành.

 

giường nên về quê vất vả lắm. Xuống tàu là buổi trưa, ở quê tuyết. Một năm về nhà, ngửi thấy mùi biển, đó là mùi vị của quê hương.

 

Ngọc Khê xuống tàu , liếc mắt một cái là thấy bố đang đón, kích động vẫy tay.

 

Chờ xếp hàng ngoài, Ngọc Khê ôm chầm lấy kế: "Mẹ."

 

Trịnh Cầm vuốt quần áo con gái: "Béo hơn gặp ."

 

Ngọc Khê : "Ăn ngon mà ." Lại gọi: "Bố!"

 

Lữ Mãn: "Ừ, về là , về là ."

 

Vẻ mặt tươi của Trịnh Cầm tắt ngấm, còn lườm Lữ Mãn một cái. Ngọc Khê chớp mắt: "Mẹ, thế ạ?"

 

Trịnh Cầm nghiến răng: "Con hỏi bố con !"

 

 

Loading...