Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 256: Mong con hóa rồng

Cập nhật lúc: 2025-12-17 03:06:29
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trịnh Quang Diệu tay lạnh cóng: "Là , trời tuyết lớn thế , đến thăm ba."

 

Trợ lý Nhiễm cứng , đầu chị em Ngọc Khê: "Chờ một chút."

 

Trịnh Mậu Nhiên xong báo cáo: "Cho nó ."

 

Trịnh Quang Diệu một , phía còn Vương Điềm Điềm. Vương Điềm Điềm bụng lớn, vì dưỡng t.h.a.i nên béo lên ít, vòng eo phình rõ ràng.

 

Trịnh Quang Diệu hào hứng bước , thấy chị em Ngọc Khê đang ghế sofa xem báo thì sững ở cửa, mắt như lồi , còn dụi dụi mắt mấy cái, quả thực ảo giác.

 

Đáy mắt Trịnh Mậu Nhiên lạnh nhạt: "Muốn phạt ở cửa ?"

 

Trịnh Quang Diệu vội dép lê, nhưng đôi dép, trong lòng cũng vui. Màu trắng tinh, đây là loại cho khách . Mắt nhịn liếc hai chị em Ngọc Khê, đôi dép chân họ mới là loại chủ nhân .

 

Trong lòng Trịnh Quang Diệu ấm ức c.h.ế.t. Vương Điềm Điềm càng khỏi , khó khăn lắm mới thuyết phục Trịnh Quang Diệu đến lấy lòng, tốn bao công sức mới tới nơi, còn lội tuyết, kết quả thì ?

 

Chị em Lữ Ngọc Khê đang trong phòng khách ấm áp xem báo, uống ?

 

Lại còn chung ghế sofa với ông cụ, tự tại vô cùng. Cô c.ắ.n môi, dép lê nhà.

 

Trên khuôn mặt béo phị của Trịnh Quang Diệu treo nụ cứng đờ: "Cháu gái lớn và cháu trai lớn đến chơi bao giờ thế?"

 

Ngọc Khê thu hết biểu cảm của Trịnh Quang Diệu mắt. Đừng ngốc nghếch thế nào, động đến lợi ích của bản là lộ gai nhọn ngay.

 

Trịnh Mậu Nhiên đặt tờ báo xuống, lạnh mặt: "Tuyết rơi đầy trời, đến gì?"

 

Trịnh Quang Diệu như phạt. Từ nhỏ đến lớn ngốc nhưng đần, ông cụ từ nhỏ thích , đối với cũng chỉ vì nể tình cốt nhục, chứ nhiều tình cảm.

 

Đặc biệt là khi đến thành phố G mở công ty, càng ngày càng bận rộn, gặp mặt một cũng khó, gặp mặt cũng là bộ mặt lạnh tanh. Hắn thật sự sợ ông cụ: "Con... tuyết rơi lớn, con lo lắng cho ba nên qua xem thế nào."

 

Trịnh Mậu Nhiên: "Ta ở đây , thể về ."

 

Trịnh Quang Diệu: "........ Ba, con đưa Ngọt Ngào tới, cháu nội chào đời của ba đấy."

 

Trịnh Mậu Nhiên lạnh lùng Vương Điềm Điềm, ánh mắt còn chẳng thèm liếc cái bụng, xua tay: "Mau về !"

 

Ngọc Khê: "......."

 

Trong giọng tràn đầy sự mất kiên nhẫn.

 

Mặt Trịnh Quang Diệu tím như quả cà, Vương Điềm Điềm thì càng khỏi , vác cái bụng bầu đó mà ngay cả ngụm nước ấm cũng uống. Nhìn giúp việc bưng trái cây đặt lên bàn , vị trí đặt ngay mặt chị em Ngọc Khê, trong lòng cô uất ức chịu nổi: "Ba, con..."

 

Trịnh Mậu Nhiên sầm mặt, ngắt lời: "Đi ngoài."

 

Trịnh Quang Diệu chỉ cảm thấy mặt tát một cái thật đau, đầu tiên kìm nén cơn giận: "Ba, con cũng là con trai ba, trong bụng Ngọt Ngào là cháu nội ba, bọn con lặn lội đường xa tới đây, ba thể đối xử với bọn con như ?"

 

Trịnh Mậu Nhiên châm chọc : "Là Mẫn Hà bảo đến chứ gì, với cái tính cách chịu khổ của , trời tuyết lớn thế mà đến ?"

 

Mặt Trịnh Quang Diệu trắng bệch: "Con... cũng là lo lắng cho ba."

 

Trịnh Mậu Nhiên mất kiên nhẫn: "Cha con bao nhiêu năm nay, cho một lời khuyên, thành thật đừng xen , những gì hiện tại đều là của . Nếu còn tiếp tục xen , sẽ nể tình . Ra ngoài, đừng đến nữa."

 

Trịnh Quang Diệu hiểu: "Ba, ba, ba và con rốt cuộc ? Ba đối với lạnh nhạt, quanh năm về nhà, bây giờ dọn . Không đúng, ba khác, ba là tìm chị, ba sống cùng chị, cần bọn con nữa. Ba thể đón chị về, cả nhà chúng cùng sống chung mà!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-256-mong-con-hoa-rong.html.]

 

Trịnh Mậu Nhiên day trán, chuyện với kẻ ngốc thật mệt mỏi, xua tay, lười thêm cái nào nữa.

 

Trợ lý Nhiễm vội vàng ngăn cản tiễn khách. Trịnh Quang Diệu dám càn, chỉ đành cụp đuôi về.

 

Ngọc Khê Vương Điềm Điềm đang đá tuyết, cũng nên gì về Trịnh Quang Diệu nữa. Trịnh Mậu Nhiên gần như toạc mà Trịnh Quang Diệu vẫn hiểu.

 

Phòng khách khôi phục sự yên tĩnh. Ngọc Khê hắng giọng: "Cái đó, xác nhận Trịnh Quang Diệu con trai ông chứ?"

 

Trịnh Mậu Nhiên: "Cháu hiểu đấy chứ."

 

Ngọc Khê chỉ đầu : "IQ của đủ dùng mà. Lão gia tử, Trịnh Quang Diệu cũng con ruột của Mẫn Hà đúng !"

 

Trịnh Mậu Nhiên nheo mắt: "Ta xem thường cháu , đoán ?"

 

Ngọc Khê giơ ngón tay : "Có hai điểm. Thứ nhất, từ Trịnh Quang Diệu mà . Trịnh Quang Diệu học vấn nghề nghiệp, ba mươi mấy tuổi kết hôn, một đứa con cũng . Điều phù hợp với thiết lập mong con hóa rồng, đặc biệt là tái hôn. Thứ hai, từ lời ông , khẳng định ông là thù tất báo. Trịnh Quang Diệu nếu thật sự liên quan đến Mẫn Hà, ông nhất định sẽ những gì hiện tại vẫn là của . Từ hai điểm , Trịnh Quang Diệu cũng là kẻ đáng thương tính kế thôi."

 

Trịnh Mậu Nhiên chằm chằm Ngọc Khê: "Đáng tiếc, cháu và quan hệ huyết thống, đầu óc đủ dùng."

 

Ngọc Khê trợn trắng mắt trong lòng. Có huyết thống thì cô cũng về phía , nhưng cũng sờ đến đáy của Trịnh Mậu Nhiên. Người đặc biệt chú trọng huyết mạch, huyết thống, cái thứ gia tộc truyền thừa trong xương tủy.

 

Trong lòng Ngọc Khê khá vui vẻ, hôm nay moi ít chuyện, giải quyết bao nhiêu thắc mắc của cô. Cô tiếp tục hỏi: "Lão gia tử, cơ thể Trịnh Quang Diệu vấn đề, thể sinh con đúng ?"

 

Trịnh Mậu Nhiên: "Cháu đoán ít đấy. Ừ, đến thành phố G, Mẫn Hà liền cho đứa bé uống thuốc, uống hơn hai mươi năm. Ta hỏi bác sĩ, sớm thể sinh con ."

 

Ngọc Khê xuýt xoa: "Đủ tàn nhẫn. Trịnh Quang Diệu hồi nhỏ béo, sợ lớn lên giống ông nên vỗ béo ạ!"

 

Trịnh Mậu Nhiên tán thưởng Ngọc Khê: "Cho ăn hormone, bây giờ một bước cũng thở dốc. Đừng mới hơn ba mươi tuổi, các cơ quan nội tạng sớm suy kiệt, sống đến 50 là giỏi lắm ."

 

Cú sốc đối với Ngọc Khê khá lớn, đột nhiên cô đen mặt: " trả đồ trong hầm cho ông."

 

Trong đáy mắt Trịnh Mậu Nhiên ý : "Mới phản ứng ?"

 

Ngọc Khê hối hận đến xanh ruột. Cô đoán già đoán non đủ thứ mà nghĩ đến bảo bối của nhà họ Trịnh, cứ luôn cho rằng là do thù oán nên mới tính kế. Trịnh Mậu Nhiên đông tây ít, cô cứ coi như kể chuyện, tuyệt nhiên nghĩ sâu xa.

 

thể c.h.ử.i ? Cô tưởng đào bảo bối, hóa là củ khoai lang bỏng tay. Kẻ tính kế, ngay từ đầu là vì mấy thứ . "Ván cờ lớn thật đấy."

 

Trịnh Mậu Nhiên hừ một tiếng: "Năm đó chuyện bỏ trốn thì đến mức thiết lập ván cờ lớn như . Chỉ là ngờ bỏ trốn, càng ngờ chỉ mang cuốn sổ sách, đồ đạc một món cũng mang theo."

 

Ngọc Khê n.g.ự.c nghẹn đến khó chịu, chỉ : "Vậy chẳng là, càng ngờ ngài lão sát trở về cũng tìm thấy đồ? Ngược phát hiện, nhà nẫng tay ?"

 

Tâm trạng Trịnh Mậu Nhiên tồi: "Cháu đều đúng cả."

 

Ngọc Khê nghiêm túc: "Tranh chữ trả ông, lát nữa thông xe ông lấy cùng ."

 

Còn đồ cổ thì cô giữ cho kế. Vật nguy hiểm ném , giữ để bọn họ phát hiện , dù cũng quá lộ liễu .

 

Trịnh Mậu Nhiên nhấp một ngụm , tâm tình đặc biệt , u sầu : "Cháu tưởng bây giờ đưa cho thì lưng Mẫn Hà sẽ buông tha cho các cháu ?"

 

Ngọc Khê: "........"

 

Ngọc Khê nghiến răng: "Đã đến đây , lão gia t.ử chắc chắn ai là nhắm nhà họ Trịnh, lập ván cờ chứ?"

Ánh Trăng Dẫn Lối

 

 

Loading...