Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 241: Chấp niệm
Cập nhật lúc: 2025-12-16 23:48:13
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngọc Khê tự tin : "Quảng cáo chứ , quảng cáo thời trang. Dáng Chu Tuấn , trời sinh là cái móc áo di động, thấy thế nào?"
Trên mặt Hoàng Lượng lộ vẻ vui mừng: "Tốt thì thật, nhưng chúng lấy tài nguyên quảng cáo?"
Ngọc Khê nhếch khóe miệng: "Cái đó xem ở Hà Duệ, nhanh sẽ thôi. Lần chỉ mang theo Chu Tuấn, mà còn mang cả Vệ Dao nữa."
Lôi Âm nãy giờ, kéo tay Ngọc Khê: "Mang theo cả tớ nữa , tớ, tớ mẫu. Vệ Dao khung xương nhỏ, thích hợp bằng tớ ."
Ngọc Khê ngẩn : "Cậu á?"
Lôi Âm gật đầu lia lịa: " , tớ vẫn luôn mẫu, chỉ là cơ hội. Tớ ở công ty chẳng việc gì , cho tớ mà!"
Ngọc Khê: "Tớ sợ ông ngoại cho phép."
"Chuyện ông ngoại để tớ lo, cứ đồng ý với tớ !"
Chu Linh Linh đỡ cho Lôi Âm: "Cứ chiều theo ý Lôi Âm , em ngày nào xem tạp chí thời trang cũng si mê ngây ngốc, chị ủng hộ Lôi Âm."
Lôi Âm ủng hộ, lắc lắc cánh tay Ngọc Khê: "Cậu mà đồng ý là tớ thực sự ăn no chờ c.h.ế.t đấy."
Ngọc Khê đầu hàng: "Được , , chỉ cần hợp tác thành công, tớ sẽ mang theo."
Lôi Âm vui sướng phát điên: "Tuyệt quá."
Hoàng Lượng dội gáo nước lạnh: "Đã , đừng kích động sớm thế."
Ngọc Khê: "Anh cứ chờ tin !"
Buổi trưa, Chu Nghiêu hớt hải chạy tới, khuôn mặt nhỏ nhắn đầm đìa nước mắt: "Chị, ngất , ngất xỉu ."
Ánh Trăng Dẫn Lối
Chu Linh Linh vứt đồ tay xuống, lao ngoài. Ngọc Khê cũng cuống lên, gọi Lôi Âm: "Cậu trông chừng Chu Nghiêu giúp tớ."
Lôi Âm: "Được, các cũng đừng cuống quá."
Ngọc Khê nhanh đuổi kịp chị họ, chạy một mạch về nhà. Bác cả sõng soài giữa sân, Chu Linh Linh hoảng sợ gọi: "Mẹ, ơi."
Ngọc Khê giữ chị họ : "Đừng động bác cả vội, để em gọi điện thoại gọi xe cấp cứu."
Chu Linh Linh lóc: "Được, , nhanh lên, nhanh lên."
"Vâng."
Trong đầu Ngọc Khê là gương mặt trắng bệch của bác cả, tay cô run rẩy, dùng sức đập mạnh tay mới bấm điện thoại, xác nhận địa chỉ sai mới cúp máy.
Chu Linh Linh bệt xuống đất: "Mẹ, ơi, tỉnh mà!"
Ngọc Khê cuống cuồng vòng quanh, thử thở của bác cả, thấy vẫn còn thông thuận, cũng dám di chuyển bác. Cô tự trách , bao nhiêu sách mà chẳng cuốn sách y khoa nào.
Chu Linh Linh lau nước mắt: "Mẹ chị bình thường đang khỏe mạnh, tự dưng ngất xỉu, thể ngất xỉu chứ!"
Ngọc Khê: "Chị họ, chị đừng nữa, cũng vô dụng. Chị thu dọn quần áo cho bác cả , em trông bác cho."
Chu Linh Linh: "Chị bủn rủn chân tay , Tiểu Khê, em , chị trông ."
Ngọc Khê cũng chẳng trông mong gì ở chị họ, thu dọn quần áo xong thì thấy sư phụ, coi như tìm đáng tin cậy: "Sư phụ."
Hách Phong vứt túi hoa quả tay xuống: "Thế là ?"
Ngọc Khê: "Bọn con cũng ."
Hách Phong bình tĩnh, đầu tiên là kiểm tra thở, quan sát qua, ấn nhân trung, nhưng bác cả Lữ phản ứng gì. Hách Phong hỏi: "Trước bà tiền sử bệnh gì ?"
Chu Linh Linh lắc đầu: "Không ạ, con khỏe mạnh, hề đau ốm, sinh Chu Nghiêu sức khỏe mới yếu một chút, nhưng cũng sẽ ngất xỉu như thế ạ!"
Hách Phong: "Không , , hô hấp bình thường, chờ xe cấp cứu tới đưa bệnh viện là , đừng nữa."
Chu Linh Linh sụt sịt mũi: "Vâng."
Xe cấp cứu đến nhanh, bác sĩ kiểm tra sơ bộ đưa lên xe.
Bên ngoài phòng cấp cứu, Ngọc Khê nắm tay chị họ: "Bác cả còn trẻ như , sẽ việc gì ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-241-chap-niem.html.]
Chu Linh Linh gục đầu vai em họ: "Chị thật tệ, đều là của chị, nếu chị quan tâm nhiều hơn thì ngất xỉu."
Ngọc Khê: "Chị họ, của chị, bác cả bình thường khỏe mạnh, là ngoài ý thôi."
Bác sĩ nhanh , Hách Phong vội vàng hỏi: "Bác sĩ, tỉnh ?"
Bác sĩ: "Tỉnh , việc gì . Bệnh nhân sức khỏe vốn yếu, sản phụ lớn tuổi sinh điều dưỡng , luôn tích tụ u uất trong lòng, nộ khí công tâm dẫn đến hôn mê. Người tỉnh là , nhà thủ tục nhập viện , bệnh nhân cần điều dưỡng một thời gian. Yên tâm, bệnh viện chúng là bệnh viện y học cổ truyền, ít bác sĩ đông y nổi tiếng, nhất định sẽ điều trị ."
Hách Phong: "Cảm ơn, phiền các bác sĩ, thủ tục ngay đây."
Ngọc Khê dậy: "Để con cho!"
Hách Phong: "Được."
Đây là đầu tiên Ngọc Khê đến bệnh viện y học cổ truyền, bệnh nhân ít hơn so với bệnh viện thành phố nhiều. Bác cả cần tĩnh dưỡng nên Ngọc Khê đặt phòng đơn.
Lúc Ngọc Khê lên lầu, bác cả đưa phòng bệnh. Bác cả Lữ đang an ủi Chu Linh Linh: "Nhìn con kìa, lớn tướng còn nhè, đấy ư?"
Chu Linh Linh nức nở: "Mẹ mà thực sự chuyện gì thì con sống thế nào ."
Bác cả Lữ: "Mau lau nước mắt , ai tưởng bệnh nan y đấy!"
Chu Linh Linh: "Phủi phui cái mồm, gở."
"Vậy thì con cũng đừng nữa, mà đau lòng."
Chu Linh Linh lau nước mắt: "Mẹ, ngất xỉu thế, lúc bọn con vẫn còn khỏe mạnh mà!"
Bác cả Lữ liếc Hách Phong, Hách Phong : " hỏi bác sĩ xem cần kiêng khem gì , hai con cứ chuyện ."
Ngọc Khê tiễn sư phụ ngoài, bác cả. Có thể khiến bác cả khó mở lời, nhất định là liên quan đến Chu Quang Minh: "Chu Quang Minh đến ạ?"
Bác cả Lữ lắc đầu: "Nếu là ông , cũng đến mức tức giận thành thế . Lưu Mẫn đến, lúc mắng bà là tiểu tam, hôm nay bà trả hết cho , một uất ức nuốt trôi nên mới ngất."
Chu Linh Linh phắt dậy: "Con tìm bà tính sổ."
Bác cả Lữ giơ tay ngăn : "Thôi bỏ , con cũng tìm bà . Nói cho cùng vẫn là tại Chu Quang Minh khốn nạn, ăn trong bát còn trong nồi."
Chu Linh Linh: "Vậy cứ chịu đựng nỗi ấm ức ?"
Bác cả Lữ: "Mẹ ấm ức, gì mà ấm ức chứ, chỉ là tức giận thôi. thấy ngất xỉu, thấy bộ dạng lo lắng của con, thấy tức giận thật đáng. Đừng tìm bọn họ nữa, cũng nghĩ thông , quá khứ hãy để cho nó qua , chấp niệm quá sâu thì tổn thương chính là ."
Ngọc Khê vỗ vỗ vai chị họ, hiếm khi bác cả nghĩ thoáng như , đây cũng coi như là chuyện .
Chu Linh Linh thấy Hách Phong : "Mẹ, thầy Hách vì mà chạy đôn chạy đáo, ngất xỉu, thầy lo lắng sốt vó lên đấy."
Ngọc Khê khẽ nhếch miệng . Chu Linh Linh kéo Ngọc Khê: "Chúng con về xem Chu Nghiêu thế nào, lát nữa sẽ ."
Nói xong liền kéo Ngọc Khê ngoài.
Ngọc Khê: "Chị họ, chị cũng vội vàng quá đấy."
Chu Linh Linh lau giọt nước mắt nơi khóe mi: "Mẹ chị hiếm khi yếu đuối thế , nghĩ thông suốt , bỏ lỡ cơ hội chờ đến bao giờ. Chị coi như thấu , chặn phiền phức từ Chu Quang Minh thì chị mau chóng thành đôi với thầy Hách."
Ngọc Khê nghĩ nghĩ, chị họ cũng đúng, nếu cứ theo tính tình của sư phụ thì chẳng đến bao giờ mới thành !
Hai về đến nhà, Lôi Âm đang cùng Chu Nghiêu đợi ở cửa. Mắt Chu Nghiêu đỏ hoe, thấy Ngọc Khê và chị gái, nước mắt rơi xuống: "Chị, ạ?"
Chu Linh Linh bế em trai lên: "Không , tỉnh , chị đưa em qua đó."
Lại với Ngọc Khê: "Chị đưa Chu Nghiêu qua đó là , cửa tiệm giao cho các em nhé."
Ngọc Khê: "Vâng."
Ngọc Khê và Lôi Âm tiễn Chu Linh Linh , cùng về cửa tiệm. Chu Đại Nữu hỏi: "Bác cả cháu chứ!"
Ngọc Khê: "Tỉnh ạ, việc gì, cần tĩnh dưỡng thôi ạ."
"Không là , là . À đúng , Lôi Lạc tìm cháu việc đấy, mợ bảo nó bên trong chờ cháu!"