Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 235: Món ăn tinh thần

Cập nhật lúc: 2025-12-16 23:48:07
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngọc Khê hỏi: "Cho nên, Chu Tình loại khỏi cuộc thi ạ?"

 

Hách Phong gật đầu: " , để ảnh hưởng đến cuộc thi nên tuyên truyền rộng rãi, nhân viên nội bộ cũng bắt ."

 

"Ban tổ chức nhanh nhẹn thật, mới một ngày giải quyết xong."

Ánh Trăng Dẫn Lối

 

"Bọn họ cũng sợ ảnh hưởng lan rộng, đây là giảm thiểu ảnh hưởng xuống mức thấp nhất , con về học ."

 

Ngọc Khê vội gọi sư phụ : "Sư phụ chờ chút, tối nay con mời thầy ăn cơm nhé, chuyện với thầy."

 

Tim Hách Phong thót một cái, trực giác mách bảo ông, đồ chuyện về bác cả của nó: "Được."

 

Ngọc Khê vui vẻ, sư phụ trong lòng cũng hiểu rõ mà.

 

Trở phòng học, Diệp Mai trong góc, còn cùng bọn họ nữa. Vì thông báo phê bình, Diệp Mai đến cũng chỉ trỏ, bạn cùng phòng chuyện với Diệp Mai.

 

Đây là cái giá Diệp Mai trả.

 

Lôi Âm kéo Ngọc Khê xuống: "Cậu còn gì, thương hại ? Cô là trừng phạt đúng tội thôi."

 

Ngọc Khê: "Tớ thương hại , chỉ là cảm thán thôi. Con mà, ngàn vạn đừng vì tư lợi bản mà phạm sai lầm, cái giá trả quá lớn."

 

Lôi Âm: "Cậu đúng. Bây giờ ai cũng tránh Diệp Mai, tớ cũng phục cô thật, đổi khác sớm chịu nổi , cô thế mà vẫn chịu đựng, kiên trì học."

 

Ngọc Khê mở sách : "Trong nhà nuôi ăn học dễ dàng, hối hận , vì cha , cũng ráng mà chịu đựng."

 

Viên Viện xen : "Đây là tội gì khổ thế chứ!"

 

Ngọc Khê: "Thôi, học !"

 

Buổi tối, Ngọc Khê đợi sư phụ, sư phụ thích ăn thanh đạm nên gọi món thanh đạm. Hách Phong đợi phục vụ mới hỏi: "Con chuyện của bác cả con !"

 

Ngọc Khê tủm tỉm: " ạ, con đáng lẽ nên đến tìm thầy sớm hơn, nhưng vẫn luôn theo dõi nên con cũng dám tìm thầy. Hiện tại trong trường còn mấy vòng trong, con mới dám. Sư phụ, thầy ý với bác cả con đúng ạ!"

 

Mặt già của Hách Phong đỏ lên. Cây vạn tuế sống nửa đời , đột nhiên nở hoa, ai tin?

 

đúng là chờ đợi nửa đời , một chút manh mối cũng như đốm lửa nhỏ thể bùng lên đám cháy lớn, trong lòng ông càng cháy càng to, kìm nén nữa. Đồ tìm ông, ông cũng tìm con bé : "Ta quả thực ý với bác cả con, một loại cảm giác gia đình. Ta cũng sợ con chê , giúp sư phụ một tay ."

 

Ngọc Khê thầm nghĩ, quả nhiên là tính cách của sư phụ, thẳng thắn: "Sư phụ, bác cả con để ý nhất là Chu Nghiêu, chỉ cần chuyện của Chu Nghiêu giải quyết xong thì coi như giải quyết hơn một nửa, còn là ở bản bác cả, bác dũng cảm tái hôn thì xem ở thầy. Đương nhiên đồ là con đây cũng mách thầy một chiêu, hãy tay từ phía Chu Nghiêu."

 

Mắt Hách Phong sáng lên: "Ta , nếu và bác cả con thực sự tái hôn, nhất định sẽ coi Chu Nghiêu như con đẻ."

 

Điều Ngọc Khê tin, ông còn thể lo lắng cho cô như con đẻ cơ mà, đối với Chu Nghiêu chắc chắn cũng sẽ .

 

Thực đối với Chu Nghiêu cũng . Chu Nghiêu đứa nhỏ hiểu chuyện, tuy rằng nhưng cũng thiếu thốn tình cha. Một gia đình chỉnh sẽ ảnh hưởng sâu sắc đến tương lai của Chu Nghiêu.

 

Hách Phong hỏi: "Chị họ con nhận thế nào?"

 

"Ấn tượng về thầy khá , nếu thì hôm nay con cũng sẽ đến tìm thầy . Thầy cứ yên tâm, sư phụ, con ủng hộ thầy."

 

Trong lòng Hách Phong nắm chắc hơn, ít nhất hai ủng hộ: "Bác cả con thích cái gì? Chúng quen cũng khá lâu , nhưng vẫn luôn phát hiện thích gì."

 

Ngọc Khê: "Bác cả con kết hôn sớm, cuộc sống khổ cực, thầy cũng đấy, ăn mặc cần kiệm quen . Bác cả con kén ăn, chú trọng ăn mặc. Muốn thực sự thích cái gì, cày phim truyền hình tính ạ?"

 

Hách Phong: "Tính, còn gì nữa ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-235-mon-an-tinh-than.html.]

 

Ngọc Khê hổ: "Con cũng nữa, chủ yếu là bác cả thực sự biểu hiện thích gì. Con về hỏi chị họ chút xem , giúp thầy moi chút tin tức."

 

"Được, việc giao cho con."

 

Ngọc Khê về nhà liền thăm dò chị họ, Chu Linh Linh cũng hỏi đến nghẹn họng: "Chị, chị cũng chị thích cái gì!"

 

Chu Linh Linh xong liền rơi tự trách. Mẹ nuôi cô hơn hai mươi năm, cô ngay cả thích gì cũng , từng để ý. Dường như vẫn luôn là nhớ cô thích gì, nào cũng là nấu những món cô thích ăn.

 

Ngọc Khê vội lấy khăn tay: "Kìa, ?"

 

Chu Linh Linh lau nước mắt: "Chị cảm thấy bất hiếu. Bao nhiêu năm nay, chị cũng chị thích gì, một chút cũng từng chú ý đến bà. Giống như chị vẫn luôn đòi hỏi mà bao giờ báo đáp. Mẹ chị cả đời vẫn luôn sống vì bọn chị, vì bọn chị mà nhẫn nhịn."

 

Ngọc Khê: "Thôi, đừng nữa, cũng vô dụng, chú ý đến bác cả nhiều hơn là ."

 

Chu Linh Linh sụt sịt mũi: "Chị đang tự kiểm điểm bản , em cứ như liên quan thế? Em thì sở thích của mợ ?"

 

Ngọc Khê: "Tuy rằng câu trả lời sẽ xát muối tim chị, nhưng em cũng , em thực sự đấy. Bố em thích uống rượu, thích ăn tôm nhưng nỡ ăn, nào cũng để dành cho bọn em. Mẹ em thích quần áo , tiền thì nhịn, tiền mua ít. Ăn uống thì em thích ăn thịt gà, tiếp theo là thịt lợn. Thôi, em nữa, sở thích của hai họ nhiều lắm."

 

Chu Linh Linh mím môi, cảm thấy miệng thừa thãi, càng tự trách: "Cho nên , so với em, chị thực sự bất hiếu."

 

Ngọc Khê: "........ Chỉ vì cái mà là bất hiếu thì 80% con cái đều bất hiếu cả. Sau nhớ kỹ là , đừng nữa, mai bác cả thấy lo lắng, đấy mới là bất hiếu."

 

Chu Linh Linh lau khô nước mắt: " , bây giờ cũng muộn, chờ chị sẽ cho em."

 

"Được , chị về ngủ , em còn kịch bản nữa!"

 

"Ừ, ngủ ngon."

 

Ngọc Khê đợi chị họ , nửa ngày mới cầm bút lên, đó đặt xuống. Cô lấy bức thư của Niên Quân Man từ trong ngăn kéo , nhấm nháp từng chữ một. Đây là thư tình Niên Quân Man khi trở về, sến súa vô cùng, Lý Nham nhạo thế nào !

 

trong lòng cô ngọt ngào lắm. Thư tình của Niên Quân Man thẳng thắn, tình cảm bộc trực chọc thẳng trái tim nhỏ bé của cô. Cô ôm lòng, hồi tưởng một chút, cầm lên hôn một cái cẩn thận cất trở .

 

Thư tình của Niên Quân Man là món ăn tinh thần của cô. Bây giờ tinh thần đủ đầy, cô cầm bút kịch bản.

 

Trưa hôm Ngọc Khê tan học, trợ lý Nhiễm đang ở cửa. Ngọc Khê thấy về phía : "Tìm ?"

 

Trợ lý Nhiễm gật đầu: " , cô Lữ, đến để bàn chuyện ăn, cho nên cô thể thu sự phòng , ác ý."

 

Nói thật, cũng đang ở trạng thái hiểu đầu cua tai nheo gì. Ông chủ về thành phố G một chuyến, tra cái gì, thư ký bên cạnh m.á.u đành, ngay cả công ty cũng đổi nhiều , ông chủ còn dọn ở riêng, khi còn cãi một trận to với lão phu nhân.

 

dọn ngoài thấy ở một ngày, hôm liền nội địa. Chuyện đầu tiên khi trở về thế mà gặp Lữ Ngọc Thanh, cứ ngẩn ngơ xuất thần.

 

Hôm nay càng sai phái qua đây, tìm Lữ Ngọc Khê bàn chuyện ăn!

 

Tai Ngọc Khê nhầm chứ: "Tìm bàn chuyện ăn? Anh chắc chứ?"

 

Trợ lý Nhiễm: " mang cả tài liệu đến đây."

 

Ngọc Khê cặp tài liệu. Trợ lý Nhiễm: "Có thể tìm chỗ nào đó xem."

 

Ngọc Khê hiện tại bắt mạch của Trịnh Mậu Nhiên: "Được."

 

Ngọc Khê dẫn trợ lý Nhiễm về cửa tiệm, nhận lấy tài liệu, khóe miệng giật giật: "Anh chắc chứ?"

 

 

Loading...