Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 231: Người nổi tiếng
Cập nhật lúc: 2025-12-16 23:48:03
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngọc Khê cởi giày xuống mép giường, hỏi: "Bác gì ạ?"
Chu Linh Linh đáp: "Mẹ chị ngoài miệng thì phủ nhận, nhưng mặt đỏ bừng lên . Bà cũng ý với sư phụ em, chỉ là rốt cuộc vẫn còn lo ngại chuyện của Chu Nghiêu. Lúc chị , chị thấy vẻ hụt hẫng lắm."
Ngọc Khê : "Bác cả mới hơn bốn mươi tuổi, vẫn còn nhiều ngày tháng sống tiếp, cần một lo toan, quan tâm. Chị họ, chị xem, hai đều ý với , là em tìm sư phụ toạc nhé? Chuyện vẫn cần một bên chủ động. Còn về chuyện Chu Nghiêu, em cảm thấy sư phụ để ý , chị thấy ?"
Chu Linh Linh chốt hạ: "Được, luôn một bên chủ động. Vừa cũng thử lòng sư phụ em xem . Nếu thực sự thì tiếp tục, còn nếu cứ lằng nhằng dây dưa, thì cắt đứt sớm cho xong, đỡ để đôi bên đều khó xử, càng thêm đau lòng."
"Được, chuyện cứ giao cho em!"
"Em tham gia thi đấu tự tin ?"
Ngọc Khê gối đầu lên hai tay, vươn vai một cái: "Không tự tin lắm, nhiều đều là dân chuyên nghiệp. Nói là thi đấu, kỳ thực chính là học hỏi thôi. Tâm thái em lắm, giải thì là niềm vui bất ngờ, giải em cũng nản lòng."
Chu Linh Linh : "Chị cảm thấy em tài, khả năng tư duy của em thực sự đ.á.n.h giá cao đấy!"
Ngọc Khê lật : "Nếu thật là như , em mà thưởng nhất định sẽ mời chị ăn một bữa tiệc lớn."
Chu Linh Linh: "Vậy chị nhớ kỹ đấy, chờ em mời chị ăn tiệc lớn."
"Được thôi."
Chu Linh Linh về, Ngọc Khê lấy sách tiếp tục học tập. Cô bỏ lỡ ít bài vở, cần bổ sung gấp.
Sau khi việc đăng ký kết thúc, chủ đề bàn tán lớn nhất trong trường còn là chuyện khoa Diễn xuất chèn ép nữa, mà chuyển sang khoa Biên kịch. Ngọc Khê vì là học trò của Hách Phong nên trở thành hạt giống một.
Cô đến cũng chằm chằm. Cô sách gì, lập tức mượn cuốn đó, khiến cô cũng dở dở .
Lôi Âm chút hả hê khi thấy gặp họa: "Nhìn cái mặt đau khổ của kìa, dạo sống dễ chịu hả!"
Ngọc Khê véo mạnh má Lôi Âm: "Cậu còn tớ, quá nghĩa khí. Tớ dạo , cảm nhận thế nào là nổi tiếng . Đi ăn cơm cũng tranh chỗ, mỗi xuống căng tin, món thích y như rằng hết sạch, hại tớ chỉ thể ngoài trường ăn cơm."
Lôi Âm : "Tớ trượng nghĩa thế còn gì, chẳng đang cùng về cửa tiệm ăn cơm đây ?"
"Cậu chẳng qua là thích ăn cơm căng tin thôi."
Lôi Âm khanh khách: "Tớ chỉ thích đồ ăn thím Chu nấu."
Ánh Trăng Dẫn Lối
Ngọc Khê thở dài thườn thượt: "Cuộc sống bao giờ mới chấm dứt đây."
Lôi Âm đáp: "Vậy thì còn đợi lâu đấy. Bao giờ thi đấu kết thúc, bao giờ chú ý đến nữa thì thôi. Còn nữa, bao giờ chuyển về ký túc xá ở?"
Ngọc Khê nhướng mày: "Tình hình thế , bảo tớ về ký túc xá ở kiểu gì?"
Lôi Âm giật giật khóe miệng: "Cũng đúng, cứ ở ngoài trường tiếp !"
Ngọc Khê cũng phát sầu: " giấy xin phép nghỉ của tớ sắp hết hạn . Lúc trốn để chút thanh tịnh cũng xong, hại tớ gặp sư phụ cũng gặp , chính sự còn !"
"Chính sự gì thế, kể chút !"
"Bí mật."
"Đồ keo kiệt."
Hai đấu võ mồm một lúc thì tới cửa hàng. Hà Giai Lệ đợi ở cửa bao lâu, thấy Ngọc Khê thì kích động thôi: "Tiểu Khê, Tiểu Khê."
Ngọc Khê kéo tay Lôi Âm, nhanh chóng lách sân.
Lôi Âm vươn cổ ngoái : "Vừa là Hà Giai Lệ ? Thế cũng t.h.ả.m quá, bao nhiêu năm nay tớ từng thấy bà mặc quần áo vải thô màu đen bao giờ, trông già nua quá thể, chân còn giày vải đen nữa chứ."
Chu Đại Nữu vẫn luôn canh ở cửa, chỉ sợ Ngọc Khê quấn lấy, thấy Ngọc Khê thì yên tâm. Nghe Lôi Âm , bà thở dài: "Ly hôn , một đồng cũng lấy , quần áo đều bà già họ Lôi giữ . thật là tay trắng, chẳng cái gì, loạn mãi cũng vô dụng."
Ngọc Khê hỏi: "Bà còn con trai ?"
Chu Đại Nữu đáp: "Lôi Lạc oán niệm với Giai Lệ, thêm từ nhỏ do bà già họ Lôi nuôi lớn, tình cảm với Giai Lệ cũng sâu đậm. Có bà già đè đầu cưỡi cổ, thêm chuyện của Lôi Tiếu, thằng bé cũng từng giúp đỡ Giai Lệ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-231-nguoi-noi-tieng.html.]
Lôi Âm cảm thấy hả hê vô cùng, Hà Giai Lệ càng t.h.ả.m thì cô càng hả : "Bây giờ bà đang ở ?"
Chu Đại Nữu: "Ở trong căn phòng cũ của chồng mợ . Thôi chuyện bà nữa, bà ngày hôm nay đều là tự tự chịu, mau ăn cơm !"
Ngọc Khê ăn cơm xong thì Hà Giai Lệ .
Lôi Âm bĩu môi: "Thế cũng quá thiếu kiên nhẫn , tớ còn tưởng bà thể bám trụ mấy ngày cơ đấy!"
"Bà ở chỗ tớ kiếm lợi lộc gì, tớ cũng sẽ nhận bà , nên bà sẽ tốn thời gian . Tớ chỉ sợ bà tìm Lôi Tiếu."
Lôi Âm trầm mặc một lúc: "Hay là xem ?"
Ngọc Khê lắc đầu: "Không cần , Lôi Tiếu sớm muộn gì cũng tự đối mặt. Đi thôi!"
"Được."
Hai ngày , Ngọc Khê cũng gặp Hà Giai Lệ, cũng tin tức gì về bà từ miệng Chu Đại Nữu. Bên phía Ngọc Khê, cuộc thi cũng bắt đầu.
Thứ sáu là vòng sơ loại. Vòng sơ loại khá đơn giản, văn, tiêu đề sẵn, trong thời gian quy định một bài văn, chỉ lấy một trăm .
Vị trí của Ngọc Khê tương đối ở phía , thể thấy những phía . Cô tìm thấy Diệp Mai, tiếp tục tìm Viên Viện, đột nhiên ánh mắt khựng , Chu Tình cũng đến.
Giấy bút phát xuống, Ngọc Khê bản nháp trong lòng. Đề bài văn là "Mẹ", Ngọc Khê quá nhiều cảm xúc.
Viết xong nộp bài là thể rời , danh sách thăng cấp sẽ công bố báo, thứ hai chú ý xem báo sớm là . Vào top 100 mới là lúc cuộc đua thực sự bắt đầu.
Ngọc Khê ngoài , Lôi Âm tiến lên hỏi: "Thế nào ?"
"Cũng tàm tạm. Cậu đoán xem tớ thấy ai?"
"Ai?"
"Chu Tình!"
Lôi Âm ngạc nhiên: "Tớ tưởng cô biên tập nữa chứ? Tớ nhớ từng biên kịch Vương chuyện, Chu Tình đuổi mà."
"Bị đuổi việc chứ biên kịch ."
Lôi Âm hừ một tiếng: "Da mặt cô cũng dày thật. Cuộc thi , để tớ xem cô thực học gì ."
"Thôi nữa, Viên Viện kìa."
Buổi tối, Lôi Tiếu nghỉ trở về, cứ thẫn thờ, một ghế ngẩn ngơ. Ngọc Khê từ cửa tiệm về cũng chú ý.
Ngọc Khê dép lê, gây tiếng động, Lôi Tiếu mới giật tỉnh : "Chị, chị về ạ."
Ngọc Khê cất giày gọn gàng: "Ừ, đang nghĩ về Hà Giai Lệ ?"
Lôi Tiếu c.ắ.n môi: "Bà đến trường tìm em, em gặp, bà liền chặn em ở cổng trường. Lúc ăn cơm cũng chằm chằm em, bà ngay cả tiền cơm cũng ."
Ngọc Khê hỏi: "Em cảm thấy bà đáng thương?"
Lôi Tiếu ý tứ của chị gái, căng thẳng nắm chặt quần: "Em chỉ cảm thán thôi, bà ăn mặc thời thượng, cao cao tại thượng, bây giờ chênh lệch chút lớn."
Ngọc Khê dậy, vỗ vai Lôi Tiếu: "Chị sẽ can thiệp lựa chọn của em."
Lôi Tiếu sợ hãi, liều mạng lắc đầu: "Em chọn bà , cũng tha thứ cho bà , em chỉ cảm thấy bà đáng thương thôi."
Ngọc Khê vuốt tóc Lôi Tiếu: "Chị ý đó. Ý chị là, em đối xử với Hà Giai Lệ thế nào, cần sắc mặt chị, thẹn với lòng là . Em khác với chị, nhưng chị cũng nhắc nhở em, Hà Giai Lệ tay chân, bà thể việc."
Lôi Tiếu yên tâm: "Em cả , bà chỉ đang giả vờ đáng thương, mượn em để tiếp cận chị thôi. Em gì cũng chỉ là bàn đạp."
Trong lòng Ngọc Khê chua xót, ôm lấy Lôi Tiếu, nhẹ nhàng an ủi.
Có tiếng gõ cửa lớn, Ngọc Khê thời gian, 8 giờ , ai thể đến nhỉ?