Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 230: Có hy vọng

Cập nhật lúc: 2025-12-16 23:48:02
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lôi Âm cầm tờ báo giải trí, về phương diện giải trí thì tin tức của Lôi Âm là linh thông nhất. Ngọc Khê cầm lấy, thấy tiêu đề liền nghĩ tới Vương Thù và Trịnh Quang Diệu. Ai đầu tư cho Vương Thù? Nhất định là Trịnh Quang Diệu.

 

Tiêu đề tin tức : Đạo diễn Vương phô trương trở , đạo diễn nữa mà chuyển sang mở công ty giải trí. Tin tức lăng xê rầm rộ, thuận thế tuyển , vô cùng ồn ào.

 

Nhìn mức lương tuyển dụng, khởi điểm 600 tệ. Công nhân bình thường lương tháng cũng chỉ 600 tệ. Mức lương cao thế , đang nhắm một nhân viên quan trọng, lương đều hơn một ngàn.

 

Lôi Âm: "Vương Thù tiền nhỉ, từ đạo diễn Vương biến thành Vương Thù, biến thành tổng giám đốc Vương."

 

Ngọc Khê đặt tờ báo xuống: "Vương Điềm Điềm m.a.n.g t.h.a.i con chào đời mà kết hôn , ông rốt cuộc cũng thành công. Về việc vận hành công ty giải trí, Vương Thù nắm rõ trong lòng bàn tay, thật sự thì kiếm tiền thành vấn đề."

 

Lôi Âm bĩu môi: "Lại phất lên, còn bay cao nữa chứ, tự đạo diễn vẫn thể ."

 

Ngọc Khê cũng cảm thán vận khí của hai cha con nhà Vương Thù, vận khí cao thật, đặc biệt là Vương Thù, vốn trong tay thì thể quá nhiều việc.

 

Lôi Âm chút lo lắng: "Tiểu Khê, Vương Thù phất lên thì bất lợi cho chúng , ông sẽ gây khó dễ cho chúng chứ!"

 

Ngọc Khê thì lo lắng lắm: "Động tác lớn thì dám, còn động tác nhỏ thì chúng cũng chẳng sợ ông , ."

 

Lôi Âm yên tâm: "Vậy là , hẹn mấy giờ cắt chỉ thế!"

 

Ngọc Khê: "Trưa ."

 

"Ừ."

 

Học xong, Ngọc Khê cũng kịp ăn cơm vội vàng bệnh viện cắt chỉ. Lôi Âm đầu tiên thấy vết thương của Ngọc Khê, mặt mũi trắng bệch: "Cậu còn bảo với tớ là thương tích nhỏ, vết sẹo dài bao nhiêu hả?"

 

Ngọc Khê: "Không cho cũng là sợ lo lắng. Cậu xem, giờ khỏi mà."

 

Lôi Âm thèm để ý Ngọc Khê, sang vội vã hỏi bác sĩ: "Vết sẹo của bạn cháu mờ ạ?"

 

Bác sĩ tháo chỉ xong, kiểm tra vết thương vấn đề gì mới : "Các cô cũng cần chuẩn tâm lý, vết thương sâu, dù khép miệng thì sẹo vẫn sẽ lưu . Còn mờ bao nhiêu thì xem khả năng hồi phục của bệnh nhân. kê một lọ t.h.u.ố.c trị sẹo ở đây, thể thử xem, nhưng cũng thể đảm bảo."

 

Lôi Âm cau mày, nhiều như , chẳng sẹo hết .

 

Ngọc Khê vỗ vai Lôi Âm: "Tớ để ý , dù cũng ở lưng, tớ mặc hở eo, ai cũng thấy . Đi thôi, về còn kịp ăn miếng cơm, nếu lát nữa chỉ thể bụng rỗng học."

 

Lôi Âm khỏi bệnh viện: "Tiểu Khê, tớ hỏi ông ngoại xem quen bác sĩ đông y nào giỏi , mấy thầy lang bản lĩnh lớn lắm, nhất định biện pháp trị sẹo."

 

Ngọc Khê tuy cũng nghĩ đến một , nhưng cô mới sẽ vì vết sẹo mà lãng phí một cơ hội khám bệnh .

 

Ngọc Khê Lôi Âm một lòng vì , trong lòng ấm áp, kéo tay Lôi Âm: "Tớ thật sự để ý, đừng vì chuyện cầu xin ông ngoại ."

 

Lôi Âm quyết định chủ ý: "Việc tớ."

 

Ngọc Khê cả đoạn đường là để ý, nhưng Lôi Âm quyết tâm thì chín con trâu cũng kéo . Ngọc Khê khô cả cổ họng mà cũng lay chuyển cô nàng, đành chịu thua.

 

Thứ ba, Ngọc Khê cùng Viên Viện báo danh, hai từ địa điểm báo danh thì đụng Diệp Mai.

 

Viên Viện Diệp Mai coi như thấy hai bọn họ mà thẳng trong, trong lòng khó chịu: "Diệp Mai biến thành như ? Mấy hôm tớ quan tâm vài câu, liền trừng mắt với tớ, từ đó thèm để ý đến tớ nữa."

 

Ngọc Khê: "Cậu hỏi cái gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-230-co-hy-vong.html.]

 

"Tớ chỉ quan tâm xem dạo gì, cứ thấy bóng dáng , còn mấy đến thư viện đều tìm thấy . Cậu liền đẩy tớ , trừng mắt bỏ ."

Ánh Trăng Dẫn Lối

 

Ngọc Khê kéo Viên Viện lên xe buýt: "Cậu cũng đừng quan tâm nữa, tâm hồn yếu đuối lắm, dễ nghĩ nhiều."

 

Viên Viện: "Tớ cũng , lòng dễ coi thành lòng lang thú, tớ cũng mặc kệ."

 

"Trong lòng hiểu rõ là ."

 

Buổi tối, Ngọc Khê về ký túc xá ngủ, sư phụ giấy xin phép nghỉ cho cô, dù giấy phép hết hạn nên cô ở nhà bác cả.

 

Cô cùng chị họ từ cửa tiệm về nhà, còn cửa thấy tiếng trong sân. Bác cả đang . Hai chị em , tiếng tình huống nha!

 

Bác cả Lữ thấy hai chị em liền thu tiếng : "Về đấy , đang chờ các con ăn cơm đây! Mau rửa tay cùng ăn cơm."

 

Ánh mắt Ngọc Khê dừng sư phụ. Hách Phong đồ chằm chằm nên chột , đợi đồ mở miệng nhấn mạnh: "Ở trường tiện chuyện với trò, cho nên qua đây bàn về chuyện cuộc thi!"

 

Ngọc Khê: "Ồ."

 

Chữ "ồ" kéo dài thườn thượt, rõ ràng là ý tin. Lừa ai chứ, sư phụ là để ý ánh mắt khác ?

 

Bác cả Lữ cau mày: "Tiểu Khê, con cái giọng quái gở gì thế, sư phụ con đến cũng là vì cho con. Bây giờ mấy thầy cứu mạng tận tình chỉ bảo như chứ, mau rửa tay , thái độ với sư phụ con như thế."

 

Ngọc Khê kéo tay Chu Linh Linh: "Vâng, , bọn em rửa tay ngay."

 

Hai chị em nhà vệ sinh, Ngọc Khê với chị họ: "Thấy , thế là thế nào, còn bênh chằm chặp . Chị thấy vẻ mặt của sư phụ em , vui như mở cờ trong bụng !"

 

Chu Linh Linh: "Tối tiếp với em, mấy ngày nay chị cũng thăm dò khẩu phong của chị , hy vọng đấy."

 

Ngọc Khê: "Thật ạ? Được, tối nhé."

 

Trên bàn cơm, bác cả Lữ là chủ nhà, chiêu đãi khách dùng bữa. Hách Phong vốn dĩ tự nhiên, nhưng vì chột nên vẻ cứng đờ. Món ăn vốn dĩ sắc hương vị đầy đủ nhưng ông chẳng ăn bao nhiêu.

 

Bác cả Lữ cau mày: "Thầy Hách, ông ăn nhiều chút, đừng coi ngoài."

 

Hách Phong: "Được, ."

 

Ngọc Khê nén , sư phụ nữa, là đầu tiên ăn xong buông đũa.

 

Sau bữa ăn, Chu Linh Linh và bác cả Lữ dọn dẹp. Ngọc Khê giúp một tay nhưng hai ngăn , vẫn coi cô là bệnh nhân. Cô chỉ thể bưng sân với sư phụ.

 

Hách Phong uống một ngụm mới hỏi: "Hôm nay báo danh, đông ?"

 

"Đông lắm ạ, biên kịch chuyên nghiệp thì nhiều, học sinh ngược ít hơn hẳn."

 

Hách Phong : "Cũng bình thường thôi, vốn dĩ là cuộc thi mang tính chuyên nghiệp, thể mở rộng quy tắc báo danh dễ dàng. Lần cơ hội hiếm , trò để tâm một chút, trong thực tiễn thể học ít thứ, những cái đó sư phụ dạy cho trò ."

 

"Con sẽ nỗ lực ạ."

 

Hách Phong xong liền về. Chu Linh Linh kéo Ngọc Khê về phòng ngủ: "Vừa chị thăm dò tiếp, em đoán chị gì?"

 

 

Loading...