Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 214: Bạn cùng phòng
Cập nhật lúc: 2025-12-16 14:28:40
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngọc Khê nắm chặt lấy máy ảnh: "Không thừa nhận ? Rửa ảnh chẳng sẽ ngay ?"
Gã đàn ông sống c.h.ế.t giữ chặt máy ảnh giật . Ngọc Khê mới nâng tay lên, gã đàn ông đột nhiên buông tay khiến Ngọc Khê theo quán tính ngã xuống đất.
Gã đàn ông đeo túi bỏ chạy thục mạng, máy ảnh cũng chẳng cần nữa.
Ngọc Thanh đỡ chị dậy: "Chị, chị chứ!"
Ngọc Khê phủi bụi đất: "Không , ăn cơm ."
Trong lúc ăn cơm, Ngọc Thanh cứ mân mê cái máy ảnh: "Chị, ai theo dõi chị ?"
Ngọc Khê sớm rà soát một vòng trong đầu, thể thuê theo dõi mấy ai, những thể nghĩ đến thì thật sự chẳng cần thiết theo dõi cô.
Vừa khẩu âm của gã đàn ông cũng vùng Thủ đô, mà chút giọng Mân Nam. Trong đầu lóe lên tia sáng, cô nhớ tới cô thư ký hành tung quỷ dị , càng nghĩ càng thấy khả năng.
Cô vẫn luôn xem nhẹ một , của Trịnh Quang Diệu. Trịnh Quang Diệu là kẻ bỏ , vì tài sản, tự nhiên bà luôn để mắt đến Trịnh Mậu Nhiên.
Cho nên chú ý đến cô, từ đó chú ý đến các em trai cô. Ngọc Khê sầm mặt, qua mà thì thất lễ quá, món quà lớn nên tặng cho Trịnh Mậu Nhiên.
Ăn cơm xong, Ngọc Khê tiệm ảnh rửa ảnh. Kịch liệt thật, tổng cộng 60 tấm ảnh, 20 tấm đầu là của cô, 40 tấm là cô và Ngọc Thanh.
Điều càng chứng thực suy đoán của cô, cô hề cuốn vòng xoáy tranh giành tài sản.
Trở về cửa tiệm, cô gọi điện về nhà. Cô ở đây theo dõi thì ở nhà chắc chắn cũng . Trịnh Cầm lạnh mặt : "Chắc chắn là bà . Được, , con đưa máy ảnh cho Trịnh Mậu Nhiên, thêm chút dầu lửa cho hai vợ chồng bọn họ."
Ngọc Khê giật giật lỗ tai, nỗi oán hận của kế đối với bà vợ hề nhỏ chút nào: "Vâng."
Ngọc Khê gặp Trịnh Mậu Nhiên dễ, một là điện thoại, hai là Trịnh Mậu Nhiên ở , chỉ thể đợi đến trận chung kết.
Kể từ khi Ngọc Khê bắt kẻ theo dõi, việc theo dõi rốt cuộc xuất hiện nữa, Ngọc Khê chút thất vọng.
Buổi trưa ăn cơm, Lôi Tiếu bưng khay đồ ăn trở về, nhỏ tai Ngọc Khê: "Em xếp hàng tin đồn bát quái, Lý Miêu Miêu sắp đảm nhận vai nữ chính, còn là phim điện ảnh Hồng Kông nữa."
Ngọc Khê: "Đó là diễn viên nhắm sẵn ."
Lôi Tiếu c.ắ.n miếng màn thầu: "Em chẳng hiểu nổi, nổi tiếng quan trọng đến thế ? Chị cứ cô chụp quảng cáo xem, đến cũng chỉ trỏ, ở trong lớp thì cô lập."
Ngọc Khê tiếp xúc lâu nên cũng hiểu một quy tắc ngầm: "Nổi tiếng thể mang danh lợi, Lý Miêu Miêu mong chính là những thứ đó. Lần coi như toại nguyện, cũng thế nào mà lên vai nữ chính."
Lôi Tiếu : "Lần Hoàng Lượng vui , Lý Miêu Miêu rốt cuộc cũng quấn lấy nữa."
Ngọc Khê: "Mau ăn cơm ."
"Vâng."
Thời gian trôi , đảo mắt đến ngày chung kết. Ngọc Khê cố ý đến sớm, mắt canh chừng ban tổ chức, thấy Trịnh Mậu Nhiên bèn lén qua.
Trợ lý Nhiễm hỏi: "Cô Lữ việc gì ?"
Ngọc Khê đưa xấp ảnh trong tay cho trợ lý Nhiễm: " nghĩ các sẽ hứng thú với cái , chị em theo dõi, tin rằng các sẽ tra là ai ."
Ngọc Khê xong xoay luôn, cô mới thèm hảo tâm cho cụ thể là ai ! Có năng lực thì tự mà tra.
Trở chỗ , Ngọc Khê còn thể thấy Trịnh Mậu Nhiên đang lật xem ảnh, gì với trợ lý Nhiễm, đó trợ lý Nhiễm cầm ảnh mất.
Ngọc Khê thu hồi ánh mắt, sàn thi đấu chuẩn xong.
Lần là trận chung kết, trực tiếp chọn top 3, độ khó tăng lên ít. Vải vóc là ngẫu nhiên, bốc thăm quyết định, vì công bằng nên đề bài là giống .
Lúc cần một chút may mắn, vải vóc loại cao cấp, tự nhiên cũng loại bình thường. Vải vóc khác là một thử thách đối với nhà thiết kế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-214-ban-cung-phong.html.]
Ngọc Khê đầu tiên tham gia thi đấu nên căng thẳng, cô cảm nhận rõ ràng Hà Duệ cũng đang căng thẳng.
Trong top 10, chỉ Hà Duệ là nhỏ tuổi nhất, sự tương tác giữa các thí sinh cũng tạo thành áp lực tâm lý nhỏ cho .
Lôi Âm vẫn luôn bóp c.h.ặ.t t.a.y Ngọc Khê, chờ thi đấu kết thúc, tay Ngọc Khê hằn cả dấu tay.
Kết quả thi đấu công bố nửa giờ. Ngọc Khê chẳng hề thấy tay đau, mắt chớp lên sân khấu, nhanh kết quả .
Hà Duệ quán quân, đạt huy chương đồng. Quán quân và á quân đều là từng du học nước ngoài, phù hợp với thẩm mỹ của giám khảo hơn.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Kết quả Ngọc Khê cũng vui mừng khôn xiết.
Lôi Tiếu lên hoan hô: "Hà Duệ, giỏi nhất."
Hà Duệ lau mồ hôi trán, rốt cuộc cũng nở nụ .
Trao giải xong là đến phần phóng viên phỏng vấn, trọng điểm chú ý chính là quán quân, Hà Duệ chỉ đơn giản vài câu.
Ngọc Khê vỗ vai Hà Duệ: "Sau cũng sẽ truyền thông săn đón thôi."
Hà Duệ tự tin hơn hẳn: "Vâng, em mời khách."
Ngọc Khê : "Được."
Hà Duệ giải, tên công ty của Ngọc Khê cũng xuất hiện báo. Chu Linh Linh : "Nhìn đ.á.n.h giá xem, nhà thiết kế mới nổi, cái gì mà tuệ nhãn thức tài, đều là đ.á.n.h giá cao đấy!"
Ngọc Khê: " . Chị họ, lương của Hà Duệ tăng , chị xem tăng bao nhiêu thì ?"
Chu Linh Linh: "Một nghìn hai một tháng, tự nhận đơn đặt hàng còn thể chia hoa hồng, em thấy thế nào?"
Ngọc Khê đồng ý: "Được, cứ một nghìn hai."
Hà Duệ tăng lương, vui mừng nhất chính là Chu Đại Nữu (mợ Hai). Ngọc Khê cảm thấy mợ Hai nửa năm nay càng sống càng trẻ .
Phòng việc nhỏ của Hà Duệ thành lập, cũng đến kỳ nghỉ lễ dài ngày tháng mười.
Hách Phong nghỉ liền đưa Ngọc Khê mở mang kiến thức học tập. Ngọc Khê sắp xếp xong xuôi, nghỉ lễ là theo Hách Phong ngay.
Lần là phim cổ trang, Ngọc Khê với phận trợ lý nhỏ của Hách Phong.
Hách Phong : "Lần đưa con tới đây là cho con kiến thức thế nào là điện ảnh , chi tiết đều quan trọng. Một biên kịch giỏi nhất định chú ý đến chi tiết."
Ngọc Khê ngoan ngoãn theo sư phụ, trố mắt cung điện mặt: "Đây là mới xây ạ?"
Hách Phong gật đầu: "Ừ, để phù hợp với lịch sử, bọn họ xây dựng phục dựng theo tỷ lệ một năm. Nhìn thấy điêu khắc bên ? Đều là mời đại sư điêu khắc đấy, đây chính là theo đuổi chi tiết. Chi tiết chú trọng mới thể đưa khán giả nhập tâm lịch sử. Đi, thầy đưa con phía xem."
Hách Phong giới thiệu, Ngọc Khê thật sự mở mang tầm mắt, kinh ngạc vô cùng: "Sư phụ, là đại chế tác ạ!"
Hách Phong gật đầu: "Ừ, con cũng đừng tưởng rằng chút thành tích mà đắc chí. So với những công ty lớn thực sự thì còn kém xa lắm. Nhìn trang phục và đạo cụ họ chế tác xem, chỉ là đạo cụ, mà còn là tác phẩm nghệ thuật."
Trong lòng Ngọc Khê quả thực chút mừng thầm, cô mới mười chín tuổi, Hà Duệ là bảng hiệu sống, công ty mở rộng, trong lòng khó tránh khỏi chút đắc ý.
Lúc Ngọc Khê mới hiểu thâm ý của sư phụ. Sư phụ nhất định là nên mới cố ý đưa cô đến đây, là học tập nhưng chẳng là để cô nhận rõ hiện thực .
Cô cảm thấy công ty lợi hại, kỳ thật ở mặt những công ty khổng lồ thì ngay cả trẻ ranh cũng tính là gì. Sự nóng nảy trong đáy mắt Ngọc Khê dần lắng xuống.
Hách Phong vẫn luôn để ý đồ , nó ông thất vọng.
Ngọc Khê qua gian phòng thi họa, dừng bước chân, đôi mắt trừng lớn.