Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 210: Tự mình tỉnh lại

Cập nhật lúc: 2025-12-16 11:33:35
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ngọc Khê mặt lạnh tanh: "Chị gái trong truyền thuyết của Lôi Tiếu, chính là đây. Hôm nay ở đây, lời cho xem nào!"

 

Nói cô kéo cái ghế ở cửa, ngay giữa cửa phòng, chặn lối .

 

Trong phòng sáu cô gái. Một co rúm trong góc, chắc là bạn cùng phòng của Lôi Tiếu. Năm còn chắc phòng .

 

Năm cô gái nhỏ, hai đang giữ chặt Lôi Tiếu, ba chắn đường, một trong tay cầm cốc nước, cốc nước đầy ắp sắp tràn.

 

Đáy mắt Ngọc Khê như đóng băng: "Sao câm cả ? Cái uy nãy ?"

 

Hai cô gái đang giữ Lôi Tiếu buông tay , năm cô gái , nhất thời chẳng ai dám ho he.

 

Lôi Tiếu cảm thấy chị gái chính là thần hộ mệnh của , mỗi tuyệt vọng chị đều xuất hiện. Cô bé chạy ào đến bên cạnh chị: "Chị ơi."

 

Ngọc Khê Lôi Tiếu: "Bọn nó thì em , thế ?"

 

Lôi Tiếu cúi đầu: "Họ là bạn học cũ, vẫn luôn em lưng, em cũng ngờ họ chặn đường em quá đáng như ."

 

Ngọc Khê về phía năm cô gái: "Em gái trêu chọc gì các , các chặn đường nó, từng đứa một đây, gọi phụ đến, chúng ba mặt một lời."

 

Cô gái cao nhất trừng mắt: "Bọn tao là vì bảo vệ chính nghĩa, hừ, Lôi Tiếu là đồ bất hiếu, bọn tao dạy dỗ một chút thì ?"

 

Ngọc Khê nhạo: "Đừng bôi đen chính nghĩa. Trước các ghen ghét Lôi Tiếu sinh trong nhà giàu, ghen tị với nó nên lưng, bàn tán thế nó. Trước dám động thủ vì sợ nhà họ Lôi tìm bố các gây phiền toái. Bây giờ dám động thủ vì Lôi Tiếu con nhà họ Lôi, chỉ một chị hờ từ nông thôn lên. Lời chắc chắn là bà cụ Lôi đúng ? Các động thủ sẽ nên mới dám càn?"

 

Năm cô gái hoảng loạn: "Bọn tao mày đang cái gì."

 

Ngọc Khê: "Con hư tại , cháu hư tại bà. Các gì thì bố các sẽ ."

 

Ngọc Khê kéo tay Lôi Tiếu: "Đi thôi, tìm chủ nhiệm , chuyện ở trường học thì trường học chịu trách nhiệm."

 

Năm cô gái sợ hãi cản Ngọc Khê. Ngọc Khê lách một cái, kéo Lôi Tiếu chen qua đám , nhanh chóng xuống lầu. Cô thật sự đ.á.n.h cho bọn nó một trận.

 

đ.á.n.h biện pháp giải quyết, việc trị từ tận gốc.

 

Ngọc Khê tìm giáo viên chủ nhiệm cũ của Lôi Tiếu, sắc mặt hề . Cô thật sự chướng mắt , một giáo viên chủ nhiệm mà tình hình lớp , lừa ai chứ!

 

Ngọc Khê lạnh mặt ngắt lời giáo viên chủ nhiệm cũ: "Cô chuyện lớn hóa nhỏ, đồng ý. Nói nhiều vô dụng, gọi phụ đến đây. Em gái học tập trong những lời nh.ụ.c m.ạ suốt thời gian dài, gây tổn thương tâm lý nghiêm trọng, cô mặc kệ hỏi, cũng cần cô quản."

 

Giáo viên chủ nhiệm cũ đỏ mặt, mắng ngóc đầu lên : "... chỉ sắp lên lớp 12 , giai đoạn quan trọng nên lớn chuyện."

 

Ngọc Khê trào phúng: "Không lớn chuyện là sợ lớn chuyện thì cô sẽ đ.á.n.h giá thi đua ? Cô với lớn chuyện mà thấy hổ ?"

 

Giáo viên chủ nhiệm cũ trừng lớn mắt, một chữ cũng dám ho he, đến việc đ.á.n.h giá thi đua mà cũng .

 

Chủ nhiệm giáo d.ụ.c đến nơi, lúc mấy câu đó: "Chào cô, là chủ nhiệm phòng giáo dục. Chuyện của em Lôi Tiếu , chúng sẽ nghiêm túc xử lý."

 

Ngọc Khê thể mắng giáo viên chủ nhiệm cũ vì Lôi Tiếu còn ở lớp đó nữa, sợ gây khó dễ, nhưng đối với chủ nhiệm giáo d.ụ.c thì khách khí.

 

Lần thầy chủ nhiệm việc nhanh nhẹn, hề gây khó dễ, Ngọc Khê vẫn nhớ: "Chào thầy, hôm nay cũng là vì tức giận quá. Lôi Tiếu khổ, gia đình , vất vả lắm mới thoát , ở trường bắt nạt quanh năm suốt tháng. chị, trong lòng dễ chịu chút nào, mong thầy thông cảm."

 

Thầy chủ nhiệm Ngọc Khê với ánh mắt thâm sâu. Tuổi lớn mà chuyện chừng mực, ông mất mặt, cũng thoải mái: "Đây cũng là do chúng quản lý , phụ tức giận là điều nên , nên ."

 

Ngọc Khê chuyển lời: " phụ thì nhất định gặp, vấn đề giáo d.ụ.c con cái nhất định chuyện cho rõ ràng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-210-tu-minh-tinh-lai.html.]

 

Thầy chủ nhiệm: "Đương nhiên , trường học là nơi học tập, chúng cũng sẽ nghiêm túc xử lý."

 

Ngọc Khê năm cô gái đang trong văn phòng. Nghe thấy "nghiêm túc xử lý" mới thật sự sợ, run như cầy sấy. Cô sẽ đồng tình, phạm thì chịu phạt.

 

Hôm nay cô ngẫu hứng đến đây thì theo tính cách của Lôi Tiếu nhất định sẽ giấu nhẹm . Thời gian lâu dần, tính cách vất vả lắm mới cởi mở một chút hỏng bét. Nói chừng, một nhẫn nhịn đổi lấy tổn thương lớn hơn, thật sự xảy chuyện gì thì hối hận cả đời cũng kịp.

 

Vì là giờ tan tầm nên phụ của năm cô gái đến nhanh. Nhận là điều cần thiết, cuối cùng thông báo phê bình nhưng ghi học bạ là đường sống Ngọc Khê để cho họ.

 

Năm gia đình cảm kích vô cùng, nếu ghi học bạ thì đừng mong trường , ngàn ân vạn tạ.

 

Năm cô gái nhỏ Lôi Tiếu, từ tức giận chuyển sang cảm kích. Ngọc Khê hài lòng, với năm vị phụ đang chuẩn về: "Về nhờ nhắn với bà cụ Lôi một câu, nếu bà trại giáo d.ụ.c một nữa thì thể giúp."

 

Ngọc Khê chuyện với nụ môi. Năm vị phụ , nụ càng thêm khách sáo: "Nhất định sẽ chuyển lời."

 

Ngọc Khê chờ hết, cảm ơn thầy chủ nhiệm mới kéo Lôi Tiếu . Cũng chẳng quan tâm qua ngó, cô dạy dỗ Lôi Tiếu: "Nhẫn nhịn là biện pháp giải quyết tồi tệ nhất. Có một sẽ hai, nhớ kỹ lời chị , chị thích thấy một Lôi Tiếu yếu đuối."

 

Hôm nay Lôi Tiếu học nhiều điều, gieo lòng cô bé hạt giống đổi thói quen cam chịu: "Vâng ạ."

 

Ngọc Khê tiếp tục: "Nhớ lời chị từng , chỉ bản mạnh mẽ thì tự nhiên sẽ sợ. Em tự nỗ lực, chị cho em ít thôi."

 

Lôi Tiếu nhận sai: "Em sẽ học tập chị."

 

"Ừ, rõ phương thức xử lý của chị ?"

 

Lôi Tiếu lắc đầu: "Không hiểu lắm ạ."

 

Ngọc Khê : "Về tự nghiền ngẫm , nghĩ thông thì cho chị ."

 

"Vâng."

 

Thầy chủ nhiệm xong lời Ngọc Khê, nhướng mày. Lôi Tiếu hiểu nhưng ông thấy rõ. Đánh một cái tát cho một quả táo ngọt, cuối cùng uy h.i.ế.p một phen. Mới tí tuổi đầu... ông cảm thấy già thật .

 

Ngọc Khê đưa Lôi Tiếu về nhà, cũng nhắc chuyện ở trường, thấy Lôi Tiếu đang tự suy nghĩ, Ngọc Khê sách. Lần Lôi Tiếu mà nghĩ thông thì ít nhất con bé thể tự lên .

 

Thời gian trôi nhanh, nhanh đến ngày Hà Duệ thi đấu. Ngọc Khê và mấy hẹn tập hợp ở cửa hàng, đến muộn nhất là Hoàng Lượng.

 

Lôi Âm chỉ đồng hồ: "Muộn chừng nửa tiếng đấy."

 

Hoàng Lượng: "Đời hối hận nhất chỉ một việc."

 

Ánh Trăng Dẫn Lối

Ngọc Khê đoán : "Dây Lý Miêu Miêu hả?"

 

Hoàng Lượng buồn bực: " thế, Vương Điềm Điềm dựa , mấy ngày nay ngày nào cô cũng chặn đường , phiền c.h.ế.t ."

 

Ngọc Khê cũng nên gì: "Tự cầu phúc ."

 

Lôi Âm phúc hậu chút nào: "Hoa đào cũng thể thành sát khí đấy."

 

Ngọc Khê ho khan một tiếng: "Thời gian còn sớm, mau thôi, lát nữa ."

 

May là lỡ giờ hội trường. Công ty của Ngọc Khê lớn nên chỗ khá xa sân khấu. Thời gian từng phút từng giây trôi qua, ánh mắt Ngọc Khê về phía ban tổ chức, đột nhiên cảm thấy chắc chắn về việc Hà Duệ đoạt giải.

 

 

Loading...