Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 207: Đưa tin

Cập nhật lúc: 2025-12-16 11:33:32
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ngọc Khê đầu , là Tiền Trung Á, bên cạnh còn dẫn theo một cô bé đang tò mò cô.

 

Ngọc Khê: "Giám đốc Tiền, khéo quá."

 

Tiền Trung Á Ngọc Thanh: "Em trai cô điều kiện tồi đấy, suy xét đến công ty chúng phát triển ?"

 

"Làm giám đốc Tiền thất vọng , em trai học Vật lý, nó sẽ giới giải trí ."

 

Giọng Tiền Trung Á đầy vẻ tiếc nuối: "Nhà các cô điều kiện ngoại hình đều , quá đáng tiếc."

 

Ngọc Khê kéo tay Ngọc Thanh: "Chúng nhập học, xin phép ."

 

Tiền Trung Á trơ mắt Ngọc Khê kéo xa, vỗ đùi: "Nhìn , định chính sự mà quên."

 

Cô bé hỏi: "Chính sự gì ạ?"

 

Tiền Trung Á: "Chuyện công ty, thôi đưa cô nhập học ."

 

Cô bé bĩu môi: "Vâng."

 

Ngọc Khê một vòng mới tìm nơi tiếp đón, đăng ký cho Ngọc Thanh. Hai chị em tuyệt đối sẽ khiến hiểu lầm, vì họ trông khá giống .

 

Ngọc Khê đưa em đến ký túc xá, xem nhà ăn, còn gì lo lắng nữa, định về. Những gì cần dạy thì ở nhà dạy . Ngọc Khê mở túi, lấy 500 đồng đưa cho Ngọc Thanh: "Cầm lấy cái , đừng tiếc tiền dám tiêu."

 

Tai Ngọc Thanh đỏ lên: "Chị, lúc để cho em 5000, nộp học phí xong vẫn còn dư nhiều lắm. Chị ngày thường cho em tiền em cũng để dành, đừng cho em nữa."

 

Ngọc Khê nghĩ , tiền nhiều quá cũng , bèn thu tiền về: "Vậy , chờ hết tiền chị cho."

 

Ngọc Thanh: "Vâng."

 

Ngọc Khê giờ: "Em ở trường quen nhé, chị về đây, việc thì gọi điện thoại đến cửa hàng."

 

"Vâng, em sẽ tự chăm sóc bản ."

 

Ngọc Khê thật sự yên tâm, Ngọc Thanh hướng nội, sợ bắt nạt. Cô phát hiện chỉ cảm giác nuôi con gái mà còn như đang nuôi con trai . Dặn dò thêm mấy nữa cô mới xuống lầu.

 

Đi cổng trường thì gặp Tiền Trung Á, hiểu ngay là đang đợi : "Tiền tổng việc gì ?"

 

Tiền Trung Á: "Tìm chỗ nào chuyện chút nhé?"

 

Ngọc Khê từ tận đáy lòng mâu thuẫn với thứ của Duyệt Huy, nụ mặt xa cách: " thích khí của Đại học Thủ đô, cứ ở đây !"

 

Tiền Trung Á phát hiện các cô gái khác danh ông là ai thì nhất định sẽ sấn gần, ông tưởng gặp cũng coi như quen , ngờ vẫn xếp hàng lạ: "Vậy cũng vòng vo, công ty chúng hứng thú với công ty của cô, đầu tư."

 

Ngọc Khê chỉ cần cô thành tích, nhất định sẽ phát hiện giá trị, chỉ ngạc nhiên là Duyệt Huy đầu tiên phát hiện: "Xin , công ty chúng cần đầu tư."

 

Tiền Trung Á: "Cô , Duyệt Huy mối quan hệ rộng trong ngành, dựa Duyệt Huy, công ty các cô chỗ dựa cũng thể phát triển nhanh hơn, đây là đôi bên cùng lợi. cho rằng cô nên suy xét kỹ ."

 

Ngọc Khê: "Không cần suy xét, ý định nhận đầu tư."

 

Nói xong, Ngọc Khê thẳng. Cô ghi hận Duyệt Huy, mà thật lòng, công ty sẽ nhận bất kỳ khoản đầu tư nào. Đây là bài học cô thấy từ Vương Điềm Điềm, cô liền dập tắt ý định nhận đầu tư.

 

Đầu tư đến , phát triển nhanh đến thì cuối cùng cũng là của . Dựa chính là chắc chắn nhất, dù phát triển chậm một chút. Ý kiến của cô, tất cả các cổ đông đều đồng ý.

 

Ngày hôm , Ngọc Khê cũng khai giảng. Vì đón tân sinh viên nên ngày đầu tiên lên lớp. Ngọc Khê đón tân sinh viên, cô đưa Lôi Tiếu thủ tục lưu ban.

 

Từ lúc xuống xe, Ngọc Khê phát hiện Lôi Tiếu căng cứng như sắp trận: "Thả lỏng , trường học đầm rồng hang hổ, chuyện chị ở đây !"

 

Lôi Tiếu thả lỏng vai, chị ở bên cạnh, nỗi sợ hãi trong lòng tan biến: "Vâng."

 

Ngọc Khê dẫn Lôi Tiếu tìm chủ nhiệm khoa, tìm giáo viên chủ nhiệm cũ chứng minh thành tích của Lôi Tiếu đúng là cần lưu ban.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-207-dua-tin.html.]

Nhà trường cũng khó dễ, thủ tục thuận lợi, điền hồ sơ, nộp phí, việc xong xuôi. Giáo viên chủ nhiệm mới dẫn Lôi Tiếu về lớp mới.

 

Ngọc Khê vỗ vai Lôi Tiếu: "Vào !"

 

Lôi Tiếu thẳng lưng: "Vâng."

Ánh Trăng Dẫn Lối

 

Ngọc Khê ở cửa, qua cửa sổ thấy Lôi Tiếu từ rụt rè bục giảng đến dần dần dám , hào phóng giới thiệu ngắn gọn bản , cuối cùng thấy em xuống chuyện với bạn cùng bàn mới yên tâm rời .

 

Những gì thể giúp cô đều giúp, còn dựa chính Lôi Tiếu. Cô thể giúp một lúc chứ thể giúp cả đời, đạo lý cô hiểu!

 

Vừa về đến trường, Viên Viện và mấy bạn kéo Ngọc Khê : "Bọn tớ đang đợi đấy!"

 

"Sao thế?"

 

Viên Viện chỉ chiếc giường trống: "Vừa nãy bố Diệp Mai đến, cầm hành lý của , bảo là cho Diệp Mai học nữa. Diệp Mai quỳ xuống đất cầu xin cũng , cả nhà ôm , xót xa lắm."

 

Ngọc Khê: "Tớ nhớ chủ nhiệm lớp đưa danh sách nghèo khó cho thầy mà."

 

Viên Viện: "Trước khi nghỉ tớ đưa , thầy chủ nhiệm gì cả. Hôm nay thầy đến, tớ cũng tìm , cho nên mới đợi . Cậu nhất định địa chỉ, giúp hỏi một chút xem rốt cuộc chương trình hỗ trợ nào ? Nếu thật sự thì chúng quyên góp cũng mà, cùng phòng một năm , Diệp Mai nỗ lực như , bỏ học thì tiếc lắm."

 

Ngọc Khê dậy, việc chỉ liên quan đến một Diệp Mai, trong lớp còn mấy bạn điều kiện khó khăn nữa: "Được, tớ hỏi xem."

 

Viên Viện: "Ừ, tớ xem lớp còn ai đến ."

 

"Ừ."

 

Ngọc Khê định kéo Lôi Âm cùng, Lôi Âm xua tay: "Tớ sợ ông thầy chủ nhiệm lắm, tự , tớ ở giúp Viên Viện!"

 

"Thôi !"

 

Ngọc Khê đến khu đại viện, nhà sư phụ ai, hỏi hàng xóm mới ông cụ kiểm tra sức khỏe, cả nhà đều đến bệnh viện, đợi một lúc mới về.

 

Ngọc Khê sang nhà ông Năm. Ông cụ Năm hỏi: "Vừa nãy thấy cháu sang nhà họ Hách, qua đây?"

 

"Sư phụ nhà, cháu chờ ở bên . Ông Năm, ông nội ạ?"

 

Ông cụ Năm: "Đi trả nợ . Già , còn nợ ít ân tình, hy vọng Niên Phong vẫn , xứng đáng để lão Vương trả giá."

 

"Ông Năm, bên ông tra tin tức gì ?"

 

Ông cụ Năm trừng mắt: "Thủ đô to thế nào, dân cư đông thế nào? Đều là hồ sơ giấy, tra cứu tốn thời gian lắm, cứ chờ !"

 

Ngọc Khê nghĩ tới máy tính: "Trang máy tính ạ! Bây giờ ít đơn vị đều trang !"

 

Ông cụ Năm : "Máy tính thì thật, nhưng cháu quên là cần nhập liệu , khối lượng công việc quá lớn, từ từ."

 

Ngọc Khê nghĩ cũng đúng, tài liệu quá nhiều, nhập hết máy tính cần quá nhiều nhân tài tin học. Hiện tại nhân tài tin học đều là cao cấp, ai chịu cả ngày nhập liệu chứ.

 

Chỉ thể mời chuyên gia dạy trong đơn vị, đó từ từ học. Muốn tăng hiệu suất thì còn chờ.

 

Ông cụ Năm hỏi: "Trương Hằng chứ, gây phiền toái cho cháu hả?"

 

"Trương Hằng ạ. Ông nhắc đến Trương Hằng, cháu cũng đề cập với ông một chút. Cháu mới mở thêm một cửa hàng, cái nhà kho cần trông, một Trương Hằng đủ. Ông xem thể giới thiệu giúp cháu thêm mấy nữa ?"

 

Trong lòng ông cụ Năm sáng như gương, con bé giới thiệu tìm giống như Trương Hằng: "Được, , ông lầm cháu."

 

Ngọc Khê : "Vốn định chờ trang hoàng xong xuôi mới nhờ ông, hôm nay lời đưa đẩy nên tiện thể luôn."

 

Ông cụ Năm sảng khoái, nhưng tiếng tiếng chuông điện thoại cắt ngang. Nụ mặt ông dần tắt, cuối cùng cúp điện thoại, sắc mặt lắm.

 

Tim Ngọc Khê treo lên, phản ứng đầu tiên là nghĩ đến Niên Quân Mân: "Ông Năm, xảy chuyện gì ạ?"

 

 

Loading...