Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 202: Vòng đi vòng lại

Cập nhật lúc: 2025-12-16 11:33:27
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ông cụ xong liền hiểu : "Ông tìm đứa bé ?"

 

Ông Vương đáp: " , cũng là duyên phận. Đứa nhỏ một lưu lạc đến thôn ở, hảo tâm giúp đỡ. Sau đó hai ông cháu đưa nó về thủ đô, cháu trai là do nó lớn lên."

 

Ông cụ ngạc nhiên: "Còn chuyện lạ như ?"

 

" thế, cho nên lão ca , cuộc sống của Niên Phong khổ lắm ?"

 

Ông cụ lắc đầu: "Niên Phong thì , nhưng Uông Hàm sống . Nghe cô gái từ thủ đô tới, cũng chút bản lĩnh. Năm đó khi mới đến, cô chỉ một , sống ở đây hơn một năm. Một năm mới dẫn Niên Phong về, lúc đó mới cô gái đến đây chính là vì Niên Phong."

 

Ngọc Khê nheo mắt suy nghĩ. Vì một mà đến tận một năm, trong tình hình lúc đó cũng thư giới thiệu, thể từ thủ đô đến đây, còn xoay xở danh ngạch định cư, cô gái Uông Hàm quả thật lợi hại.

 

Ít nhất, cô dám đảm bảo nếu sống ở thập niên 70, cô bản lĩnh và năng lực đó . Sự tò mò của cô đối với Uông Hàm ngày càng lớn.

 

Năm đó rốt cuộc xảy chuyện gì? Ngoại trừ những gì Niên Quân Mân nhớ trong ký ức, những chuyện khác vẫn cần từ từ điều tra.

 

Ông Vương sang với Ngọc Khê: "Liệu bọn họ về thủ đô ? Chúng cần bắt đầu điều tra từ thủ đô!"

 

Ngọc Khê đáp: "Vâng, xem về thủ đô . Có tên tuổi của hai họ thì sẽ dễ tra hơn nhiều. Lúc cần tra hồ sơ tuyển dụng nữa, trực tiếp tra hộ khẩu là ."

 

Ông Vương khẽ một tiếng: "Vòng vòng , hóa vẫn là ở thủ đô."

 

Ngọc Khê hỏi: "Ông nội, mai chúng về luôn ạ?"

 

Ông Vương lắc đầu: "Đã tin thì ông cũng vội nữa, gọi điện thoại về nhờ tra là . Ông còn nợ ân tình của , đây thẩm định đồ cổ giúp ông mấy ngày. Cháu cứ về !"

 

Ngọc Khê : "Ông nội, cháu thể để ông ở một . Còn một tuần nữa cháu mới khai giảng, cháu sẽ ở cùng ông giám định xong cùng về."

 

Ông Vương tính toán thời gian: "Được, ba ngày là xong thôi."

 

"Vâng ạ."

 

Mắt ông cụ sáng lên: "Cháu gái cũng thẩm định ?"

 

Ông Vương tự hào: " thế."

 

"Ái chà, khéo thật, cũng mê đồ cổ nhưng xem, trong nhà cũng chẳng món nào hồn. đang tính mua một ít, đào một ít, hai ông cháu giúp xem thử nhé?"

 

"Được thôi."

 

Ông cụ mua ít đồ cổ, đủ loại cả, nhưng đồ thật thì chẳng mấy món.

 

Ông Vương cạn lời, cả một phòng đồ giả, chỉ đành an ủi: "Giả cũng , chờ mười mấy năm nữa thì cũng đáng chút tiền."

 

Ông cụ giật giật khóe miệng: "Thôi bỏ , mua nữa. Dù cũng chẳng còn sống mấy năm, mua về để con trai nó mắng cho ."

 

Ông Vương tò mò: "Sao ông ở cùng con trai?"

 

Ông cụ cảm thán: "Năm đó sắp xếp cho mấy đứa nhỏ hết, nên ở , cũng vượt qua . Mấy đứa con phát triển khá , đón nước ngoài nhưng chịu. C.h.ế.t cũng c.h.ế.t ở quê hương chứ, nước ngoài phát triển đến thì cũng chỉ là công dân hạng hai."

 

Ông Vương tán đồng: " thế, nhưng mà vẫn khối chạy nước ngoài đấy, cái gì mà khoa học kỹ thuật tiên tiến, dù nước ngoài cái gì cũng . Cứ chờ xem, trong nước sẽ phát triển, nhất định sẽ là một tổ quốc mới."

 

" , niềm tin. Mới đó mà mấy năm , phát triển , chứng kiến tổ quốc lên, đời sống uổng phí."

 

Ngọc Khê vẫn luôn bên cạnh lắng . Hai ông cụ đều là nhiều câu chuyện, tìm sự cộng hưởng nên trò chuyện nhiều, giữ ăn cơm mãi đến tối mới trở về khách sạn.

 

Hai ông cụ còn trao đổi điện thoại, tuy quen lâu nhưng hợp ý, nhanh chóng trở thành bạn bè.

 

Những thông tin cần tra đều tra , việc ở thủ đô giao cho ông Năm là xong.

 

Ngọc Khê gọi điện về cửa hàng, chuyện đều , hỏi thăm Ngọc Thanh và Lôi Tiếu. Hai đứa nhỏ cũng ngoan, tiền học thêm rẻ nên đều học tập nghiêm túc.

 

Bác cả Lữ đau lòng, oán trách: "Cháu cũng thật là, tự chơi cũng cho bọn nó thả lỏng một chút. Hai đứa nhỏ ngày nào cũng học đến khuya, mà xót cả ruột."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-202-vong-di-vong-lai.html.]

 

Ngọc Khê vui mừng vì hai em nỗ lực, : "Bây giờ cháu tạo áp lực cho chúng nó, tương lai áp lực của chúng nó sẽ nhỏ nhiều, cháu cũng là cho các em thôi."

 

Bác cả Lữ thở dài: "Chị em các cháu bác . Cháu cũng tự chăm sóc bản cho , sớm trở về nhé."

 

"Vâng ạ."

 

Ngọc Khê dạo phố mấy, ông Vương việc thì cô ở nhà sách. Bài tập thầy giáo giao còn hai cuốn , hiếm khi rảnh rỗi nên tranh thủ bài tập.

 

Ông Vương mỗi ngày đều mang về một ít tài liệu, lúc Ngọc Khê rảnh rỗi, ông kéo cô qua dạy. Bất kể Ngọc Khê hiểu bao nhiêu, cứ nhồi nhét kiểu "vịt sấm", nhớ bao nhiêu thì nhớ. Lời nguyên văn của ông là: "Ông cũng cầu cháu học bao nhiêu, nhớ chút nào chút đó, đủ để giữ thể diện là , lòe khác là đủ ."

 

Ngọc Khê học, nhưng mắt mà , cô thật sự đủ tinh lực, thôi thì học để lòe cũng .

 

Thời buổi ngoài, lòe còn hơn là coi thường.

 

Con ai cũng lòng hư vinh, ít mang thành kiến, Ngọc Khê trải qua nhiều nên thấu điều đó.

 

Ba ngày trôi qua nhanh. Ngày cuối cùng, Ngọc Khê từ bỏ ý định, dạo phố thảo d.ư.ợ.c một nữa nhưng còn gặp loại t.h.u.ố.c đó.

 

Cuối cùng máy bay, trong lòng cô khẽ. Cô cũng d.ụ.c vọng, miệng một nửa là đủ , nhưng trong lòng vẫn nốt nửa , cô cũng chỉ là trần mắt thịt mà thôi!

 

Ngọc Khê về báo cho nhà, cô định tạo bất ngờ.

 

Về đến nhà , bác cả Lữ giật : "Cái con bé , về một tiếng."

 

Ngọc Khê cong mắt : "Cháu tạo bất ngờ mà. Bác cả, bất ngờ ?"

 

Bác cả Lữ trừng mắt: "Bất ngờ, bất ngờ đến đau cả tim."

 

Ngọc Khê vội vàng lấy quà nũng, lúc bác cả mới tha cho cô.

 

Ngọc Khê thu dọn quà cáp cửa hàng, bác cả Lữ vui vẻ vì cháu gái về nên chợ mua thức ăn ngon.

 

Đến cửa hàng, bất ngờ là tuyệt đối. Chu Linh Linh bật : "Lớn tướng mà còn ấu trĩ như thế."

 

Ngọc Khê đáp: "Em mới mười chín thôi chị họ, lớn ."

 

Chu Linh Linh: "... Chị giọng điệu của em cứ như thể chị già lắm ."

 

"Tuyệt đối ý đó, chị họ vẫn trẻ trung xinh như xưa."

 

"Coi như em dẻo mồm."

 

Lôi Âm quần áo xong bước , xoay một vòng: "Thế nào? Đẹp ?"

 

Mắt Ngọc Khê sáng lên: "Đẹp."

 

Ánh Trăng Dẫn Lối

Lôi Âm hí hửng: "Món quà tuyệt thật, ngờ vải vóc của dân tộc thiểu thế ."

 

"Nhuộm thủ công, đặc sắc, tự nhiên là ."

 

Ngọc Khê chỉ đống vải còn : "Chỗ là cho Hà Duệ, hy vọng thể mang cho chút linh cảm."

 

Chu Linh Linh : "Chắc chắn ."

 

Ngọc Khê xách quà lên: "Em tặng quà tiếp đây."

 

Chu Linh Linh: "Đi !"

 

Ngọc Khê tìm thấy mợ Hai Chu Đại Nữu đang nhặt rau, mợ cảm ơn món quà quan tâm hỏi han Ngọc Khê vài câu, đó vội vàng nấu cơm.

 

Lôi Âm hớn hở chạy : "Mau theo tớ, xem kịch ."

 

 

Loading...